Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

A day to remember

một ngày thứ 7 thật dài.
Ngày thứ 7 của một tuần bận rộn với những vật vã làm mình chán nản và mỏi mệt. Ngày thứ 7 có một buổi sáng nằm dài xem lại những video của The voice mùa đầu, những bài hát, tiết mục rất gây ấn tượng và tạo cảm xúc cho mình từ một năm về trước và cho tới tận hôm nay nghe lại vẫn còn cảm xúc như thế. Ngày thứ 7 nắng nóng uể oải, mãi mới ra được khỏi nhà thế mà hôm qua trong cơn chán nản vẫn mong mỏi đi Đồ Sơn cho bằng được, muốn ra biển, nhìn cái không gian mênh mông đấy để thấy mình thấy thật bé nhỏ nhưng cũng thật sảng khoái vì mình đứng trước không gian mênh mông ý mà k hề thấy sợ. Ngày thứ 7 mãi mới lê được ra khỏi nhà, nhưng khi ra đường rồi thì lại thích ngay vì không oi bức, vì cái cảm giác tốc độ vi vu, vì những dự định chớp nhoáng chả có tí kế hoạch nào. Này thì biết thế nào là giày nhảy dù. Này thì biết Vua tào phớ ở chỗ nào (trước bảo đi tìm mãi mà chưa đi được). Này thì ngồi "phá quấy" đứa bạn thân cả buổi chiều down phim cho mình giữa lúc nó đang hì hụi làm báo cáo, những bộ phim của một thời trẻ con, xem rồi là nhớ mãi. Rồi thì một cái hẹn với đứa bạn ngồi bên cạnh hồi lớp 5 đã 14 năm nay không thấy mặt. Trời, nhiều cái thật đáng kinh ngạc, thật không thể tin được. Đời đúng là đời.
Ngày hôm qua, cũng cái câu Đời đúng là đời này, thốt lên vì một ý nghĩa khác hẳn, nản và oải. Nhưng hôm nay thì thật nhiều cảm xúc. Vui vui. Thú vị. Và thấy cuộc đời này ý nghĩa quá. Sống là để yêu mà. Yêu cuộc sống. Yêu gia đình. Yêu bạn bè. Yêu những kỉ niệm. Những kỉ niệm đáng yêu. Những người bạn mãi mãi là chỗ dựa tinh thần cho dù ở đâu, cho dù xa cách như thế nào. Thế giới này nhỏ bé thật. Và con người thì thật đáng kinh ngạc. Chẳng bao giờ lại nghĩ đến điều này, đến niềm vui này. Mình có quá nhiều điều để trân trọng đấy chứ.
.... So thank you, my friends ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét