Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

mình là như thế này đây..

Mình đã nghe nhiều người nói về Hà Anh nhưng cảm nhận của bản thân mình khi theo dõi chị ấy trên VN Next top model và một số chương trình khác thì vẫn có một cái gì đó khác biệt. Mình thích phong cách làm việc chuyên nghiệp của Hà Anh. Cho dù có là chỉ tỏ vẻ chuyên nghiệp trước máy quay hay gì thì cũng rất ấn tượng với mình và khiến mình phải suy nghĩ và cảm thấy thật đáng quý. 
--------------------------------------
Trong suy nghĩ của tôi: Bước lên runway Việt, Hà Anh khao khát trở thành số 1. Thực tế, Hà Anh cũng có những yếu tố để trở thành số 1: Vóc dáng, tài năng, tham vọng và sự chuyên nghiệp. Tuy nhiên, đã hơn 3 năm trôi qua, và tuổi tác cũng đã sắp hết ‘‘date” cho thời của vedette, song với Hà Anh, vị trí số 1 vẫn chỉ là... cơ hội! Tại số phận? Hay tại ‘‘lỗi” nào đó trong hành trình trở thành số 1?
‘‘ Thà đứng vững trong thị trường mình lựa chọn, dù là 1% dân số, vẫn tốt hơn việc chìm nổi trong vài triệu dân không thuộc thị trường của mình ’’
Những người làm việc với chị đều khen chị chuyên nghiệp và dễ thương, trái ngược hình ảnh “Hà Anh đáng ghét” mà dư luận đã định nghĩa cho chị. Theo chị, lỗi thuộc về ai? Hà Anh? Truyền thông? Hay đám đông?
Hình ảnh của người mẫu không phải hình ảnh thân thiện và chan hòa với mọi người. Bởi bản chất của thời trang, đặc biệt là thời trang cao cấp mà tôi đang theo đuổi, luôn tạo ra khoảng cách và sự xa xỉ. Nó là nguồn cảm hứng để người ta mơ ước, đôi khi còn cảm thấy ganh tị. Tuy nhiên, đa số người Việt cởi mở, hòa đồng và thích sự dân dã, nên họ thích hình ảnh... Xuân Bắc hơn, vì anh ấy hài hước, vui vẻ, gần gũi. Trong khi khái niệm ngôi sao trong thế giới thời trang khá xa cách với mọi người, nên về mặt chuyên môn đã tạo nên khoảng cách nhất định.
Điều tôi luôn nhớ và nói với bản thân, rằng làm hài lòng tất cả mọi người rất khó. Tốt nhất là sống theo những gì mình cảm nhận. Tôi mừng vì trong quãng thời gian ngắn ngủi trở về Việt Nam, mình đã tạo được uy tín nhất định trong nghề cũng như tư cách cá nhân. Công chúng nhìn vào thấy tôi không phải người chỉ biết nói mà không biết làm, hay chỉ biết khoe mẽ mà không có thực chất. Hình ảnh của tôi trước công chúng luôn gắn với công việc: Hoặc những bộ hình thời trang, hoặc những bộ hình hậu trường làm việc, tập luyện, chứ không phải hình ảnh tôi đi uống cà phê hay đi dạo phố. Cuộc sống riêng của tôi cũng khá khép kín.
Thuộc “nhóm” chân dài thông minh, không lẽ chị không biết nguyên tắc của lĩnh vực mình đang hoạt động: Muốn thành công phải được yêu mến?
Nói tôi không có sự yêu mến của công chúng cũng không đúng. Tôi đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Nó vẫn rất ít (xin lỗi) so với vị trí vedette như Thanh Hằng?
Tôi nghĩ, thà đứng vững trong thị trường mình lựa chọn, dù là 1% dân số, vẫn tốt hơn việc chìm nổi trong vài triệu dân không thuộc thị trường của mình. Nếu quảng cáo cho kem đánh răng, hình ảnh của tôi sẽ rất thân thiện và dân dã. Điều này cũng rất rốt, nhưng không phải phân cấp thị trường mà tôi chọn ở thời điểm hiện tại. Tôi định hướng hình ảnh của mình gắn với các thương hiệu cao cấp, hiện đại. Còn đến thời điểm nào đó, như khi trở thành người mẹ và có tiếng nói chung với nhiều người mẹ khác, có thể hình ảnh của tôi sẽ gần gũi, dịu dàng hơn.
Tôi quan niệm, trong cuộc sống, ai cũng muốn được mọi người yêu mến, nhưng với nghệ sĩ, điều quan trọng nhất là chuyên môn. Hãy làm việc để được tôn trọng về mặt chuyên môn. Còn truyền thông, mình thành công họ sẽ tung hô, nhưng khi không thành công, họ sẽ kéo mình xuống hoặc quên mình ngay.
Chị nghĩ sao về nhận định: Khi bước lên runway Việt, tham vọng của Hà Anh là trở thành số 1. Nhưng “chạm” vào thị trường này mới thấy, có những thứ mà tham vọng và chiều dài của đôi chân không thể định đoạt?
Chưa bao giờ tôi tham vọng trở thành số 1. Thấy tôi từ sàn diễn quốc tế trở về, trong một số chương trình đạo diễn nói tôi có thể cho người mẫu A,B đi vị trí đầu tiên được không? Tôi vẫn nói không có vấn đề gì. Nhập gia tùy tục, họ đã làm nghề ở Việt Nam 10 năm, mình phải tôn trọng họ. Thực ra, vị trí đối với tôi không quan trọng. Đến ngày hôm nay cũng vậy.
Tôi bất ngờ vì câu nói “Vị trí đối với tôi không quan trọng” của chị! Tôi vẫn nhớ chị từng phản ứng mạnh tại cuộc thi Hoa hậu Hoàn Vũ và nhận vào mình không ít nhận định sân si?
Tôi có tham vọng, nhưng tham vọng được trung hòa với nhiều thứ khác nhau. Cái quan trọng là tôi đến để làm việc và cuối cùng là thù lao tôi nhận được có phải số 1 hay không. Tôi có tư tưởng rất rõ ràng và sòng phẳng: Mình được trả một khoản tiền mà mình cảm thấy xứng đáng thì làm theo yêu cầu của người trả tiền, và không nên đề cao cái “tôi” quá cao. Còn vị trí số 1, tôi thấy mọi người suy nghĩ ở chiều hướng khá hẹp. Đâu phải cứ xuất hiện nhiều nơi mới hoành tráng, hay chỗ nào cũng làm vedette mới là số 1.
Gia nhập thời trang đã hơn 3 năm, nhưng chị ít quan hệ với đồng nghiệp, thậm chí có phần cô lập. Tại sao vậy?
Đến với công việc, tôi tiếp cận chuyên môn nhiều hơn. Đối với đồng nghiệp, tôi luôn lịch sự và hòa đồng. Nhưng để thân với một người nào đó cần phải có trải nghiệm với nhau hơn. Bạn thân thường là những người từng đi học với tôi. Hoặc những người ở ngành nghề khác, nhưng gây được sự thú vị nơi tôi, và họ là những người bạn rất chân thành. Cũng phải thú nhận, thời gian mới về Việt Nam, tôi chỉ chuyên tâm làm việc, và chưa có ý thức tạo dựng mối quan hệ bạn bè. Tuy nhiên, giờ đây tôi đã đạt được một số mong muốn trong công việc, nên bắt đầu có ý thức hơn trong việc dành thời gian cho cuộc sống riêng. Tôi đã cởi mở hơn và cảm thấy đã đến lúc dành thời gian cho bản thân, bạn bè, rồi bạn trai, chứ không còn là con người chỉ biết đến công việc.
Cảm ơn những chia sẻ của chị, và chúc chị luôn giữ được sự cân bằng trong cuộc sống!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét