Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Cảm giác khác lạ

Đã một tuần trôi qua từ sau cái buổi đi cafe bất chợt với mấy đứa bạn cũ 10 năm mới gặp. Đã bước sang tháng mới và bỏ lại sau lưng cái tháng cũ đầy ám ảnh. Một tuần đầy hỗn tạp những cảm xúc lạ lùng. Lúc này, chợt nghĩ: chắc có khi 10 năm nữa may mắn lắm mới lại có buổi đi ngồi với mấy đứa bạn như cái buổi cách đây một tuần, còn không thì chắc đấy là lần cuối rồi.
Cái cảm giác thật lạ. Vừa quen vừa lạ lẫm. Những người bạn. Những người trong vòng 20 năm cuộc đời trước đấy của mình chắc chả nói chuyện với các bạn ấy nhiều bằng hôm cafe đấy. Thật buồn cười. Thật lạ.
Và đến giờ mình vẫn nuối tiếc cái buổi hôm ấy lắm. Hôm ấy có thể ngồi đến hết đêm với các bạn ấy cũng chưa thỏa. Mà cơ hội để có cái cảm giác ấy như thế thực sự không nhiều. Ít lắm. Và có khi lần ấy là duy nhất rồi. Tiếc lắm chứ, chả mấy khi thấy dễ chịu đến thế. Chả mấy khi ngồi mà nói được với các bạn nhiều như thế.
Nhưng thôi mọi chuyện rồi cũng có cái kết của nó. Và cái buổi cafe ý thì kết thúc vào lúc 12h hơn hôm thứ 7 ấy rồi. Cho nó qua thôi.
Cả tuần sau. Vật vã với công việc nhưng trong lòng cũng vẫn thấy trăn trở với cái cảm giác hôm đấy. Cũng vì các bạn cứ hỏi mình, sau bao nhiêu năm gặp lại thấy các bạn thế nào, thậm chí là sau đấy mấy ngày. Câu hỏi này làm mình lại càng suy nghĩ nhiều hơn về cảm giác đấy, cứ trăn trở nhớ nó.
Vài ngày sau mình đã thấy mọi chuyện khác rồi. Một số sự việc xảy ra, chẳng gọi rõ được tên, chẳng kể lại rõ được chi tiết. Nhưng rồi nhớ nhung vẫn chỉ là nhớ nhung, kỉ niệm dường như vẫn chỉ là kỉ niệm. Tất cả nó vẫn chỉ nằm trong tim, trong tiềm thức của mình thôi. Mình cứ vật vã với nó. Trăn trở với nó. Thỉnh thoảng nó như cái hạt đậu bé nhỏ dưới chồng đệm của nàng công chúa ấy. Nó nhỏ bé thôi, tưởng như chẳng là gì nhưng vẫn đủ để làm nàng công chúa phải nhận biết nó, không thể quên được nó mà trằn trọc trong giấc ngủ.
Cũng có thể là mình đang cường điệu hóa suy nghĩ để không quên được, để có thể sắp xếp và viết ra được. Nhưng quả thật nó phức tạp và khó tả nhưng nó có tồn tại và có làm mình bức bối. Nó không phải là cái gì cần phải giải tỏa cấp thiết nhưng nó vẫn gây khó chịu làm sao đó khi cứ thỉnh thoảng lại trỗi dậy trong suy nghĩ miên man của mình.
--------------
Rút cuộc thì các bạn là thế nào?
Tự dưng nghĩ thế đấy. 10 năm không gặp. Sự hững hờ, không vồn vã là điều đương nhiên. Khi mà ngay cả cách đây 10 năm, khi mà ngày nào cũng gặp, học bán trú với nhau còn chả thân thiết, nhiều khi chả nói với nhau câu nào ngoài hỏi xem kết quả bài này làm ra bao nhiêu, thì sự xa lạ, khó gần là đương nhiên. Thế mà sao cái ngày hôm ấy mình lại thấy các bạn thận quen, dễ gần đến thế. Để rồi bây giờ lại thấy hụt hẫng vì có lẽ chả phải thế đâu. Bây giờ thì sao chứ. Có lẽ mình đã quá cường điệu hóa trong tưởng tượng để tạo ra hai mặt đối lập, thân quen và xa lạ, để mà viết cho nó thật ấn tượng, để ghi nhớ thật sâu sự kiện này chăng? Cũng có thể lắm. Bản năng của mình là thế mà. Làm cho mọi thứ trở nên ấn tượng để mà có thể nhớ vì càng ngày càng nhớ kém đi. Một mẹo hay ho nhưng áp dụng trong trường hợp này lại phản tác dụng. Nó làm mất lý trí của mình. Làm mình lạc lối và hoảng loạn.
Nó làm mình hoảng loạn vì tự dưng thấy mình đang tin vào một thứ không có thật. Mà niềm tin này lại đã vực mình dậy sau những lúc hoảng loạn vì sợ hãi những điều vô định khác. Thế mà giờ không làm được gì, cứ lẳng lặng thấy nó trôi đi. Vuột khỏi tầm tay. Mình thấy mình đang đánh mất một điều thiêng liêng lắm. Mất một cái gọi là tình bạn. Mà không, chính xác hơn thì là mình thấy mình mất niềm tin vào tình bạn. Mất niềm tin. Đáng sợ lắm. Không biết tin hay không. Vì thế mà mình hoảng loạn.
Giờ mình lại càng thấy ghét cái facebook hơn. Quá dễ dàng để kết nối một mối quan hệ. Đơn giản chỉ bằng cách nhấn nút accept. Sau đó thì cũng dễ đàng đánh mất nó. Cứ add friend rồi chẳng bao giờ có thể biết cất lời lên với bạn ấy như thế nào. Mình thấy không thoải mái với việc không nói được với bạn bè mình, hay chí ít là những người mình coi là bạn. Những người mà lúc mình ấn nút accept vì đó là bạn mình. Những người đấy không nhiều nhưng chiếm đa số trong friends list của mình.
À, có lẽ là mình không chấp nhận được thực tế là mình chẳng đóng vai trò gì trong cuộc sống của họ, những người mà mình coi là bạn ấy. Dù sao thì cũng bao nhiêu năm rồi, không gặp gỡ, không biết gì về nhau. Mà thậm chí hồi xưa, lúc ngày nào cũng gặp, thì mình cũng khép mình với các bạn ấy cơ mà. Mình đóng cửa bản thân mình đấy chứ. Có ai ngăn cản mình đâu. Mà họ, bạn mình ấy, các bạn ấy cũng có nhiều thứ khác để quan tâm, để tìm hiểu. Mình đâu phải là trung tâm thế giới, là mặt trời của vũ trụ.
Lý do là thế đấy.
Thôi bỏ qua đi. Vẫn vì một câu nói của mình thôi: Mình chỉ có thể thích nghi đến thế thôi, nếu hơn nữa thì mình đâu còn là mình nữa. Phải không?
Đúng hay không thì mình vẫn phải công nhận mình là một đứa nhát chết trong việc phát triển những mối quan hệ. Hì hì. Thôi thì đành chịu vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét