Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

For the last day of Tet holiday and for a new begining tomorrow

- Chẳng biết cái câu tiếng anh trên có đúng không nhưng đại ý là cái bài này viết cho ngày cuối cùng của kì nghỉ tết năm nay và cũng là cho một khởi đầu mới vào ngày mai. -
Đại ý là hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ nên có chút ngỡ ngàng với em xe máy của mình sau 8 ngày em ý không được nhìn thấy ánh mặt trời, còn mình thì may mắn hơn, mùng 2 đã đi ra ngoài một phát rồi. Vậy là hôm nay 2 chị em đi mở rộng tầm mắt, đón nắng, đón gió cho biết thế nào là đi chơi tết (nghe như là đang trong kì nghỉ hè í chứ chả phải nghỉ tết, mà đến lúc ra ngoài thì sự thực nó đúng y là thế, nóng như mùa hè và hôm nay mùng 5 tết mình mặc áo cộc tay ra đường, à, cũng có khoác cái áo gió cho nó kín đáo tí, hihi).
Hôm nay bạn Hà với bạn Thu rủ đi ăn phở cuốn nên mới quyết định ra khỏi nhà.
Vậy là hôm nay được cho cái vé gửi xe số 169, đến lúc ăn xong ra lấy xe mới nhìn ra.
Ăn xong thì được ngồi đón gió, ngắm cá vàng, cá dọc hồ tây. Ngồi dưới tán cây nắng không đến đầu nhưng nắng chói lóa trên mái nhà cái khu ngoại giao đối diện và nắng phản chiếu tỏa ra từ nhà bát giác trường CVA cộng với gió hiu hiu như trời thu làm mình buồn ngủ díp mắt.
Hôm nay còn được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên biết thế nào là cầu Nhật Tân. Chà, cảm giác phi xe máy trên cầu thật là phê. Hà hà, mình vẫn thích gió, mà hôm nay thì là một ngày nhiều gió, thế nên là siêu thích thú luôn. Lúc đi đến giữa cầu, bạn Thu quay sang bảo mình: giống như đang ở Đà Nẵng ý nhỉ. Ừ, giống thật, cái công trình hiện đại này gợi nhiều kỉ niệm quá.
Hôm nay "2 chị em" còn làm một vòng hồ tây, đi kín một vòng, chụp ảnh cái công tơ mét lúc bắt đầu và kết thúc vòng hẳn hoi. Như vậy là 15,2 km. À, đấy là tính cả một vòng cái ốc đảo bé tí gần Sheraton, làng gì gì đấy. Mà giờ đã có thể đi sát rạt hồ tây nhất có thể từ đầu đến cuối rồi, chỗ vườn hoa Lý Tự Trọng đã có đường rẽ vào sát hồ chứ không phải leo vỉa hè nữa. Hôm nay đi lòng vòng thật nhiều để mấy hôm nữa còn đưa em yêu đi căng lại xích. Hôm nay nhìn công tơ mét thấy 55 nghìn mấy trăm km rồi, chợt nghĩ sẽ đi với em ý đến lúc 2 số đầu lên đến 99 thì mất mấy năm nữa nhỉ? Giờ em ý đã được 6,5 tuổi rồi đấy.
À, hôm nay phát hiện ra một điều, là Chula house ở đâu, hic, đi qua đấy bao nhiêu lần rồi mà hôm nay lần đầu tiên mới nhận ra là nó ở đấy.
Đi qua Phủ Tây Hồ thì lần nào cũng thế, vẫn hãi vì đông và vì mùi rán bánh.
Hôm nay trong lúc lòng vòng như vậy đột nhiên thắc mắc một điều: Chả hiểu sao dân Singapore lại được quán triệt về PR như vậy nữa ??? Sáng nay xem một phim phóng sự nói về Sing, dĩ nhiên là nói rất nhiều điều về quy hoạch, về thay đổi, nỗ lực của chính phủ. Tuy nhiên có một điều làm mình ấn tượng là một bác lái taxi rất bình thường, khi được phỏng vấn cứ nhắc đi nhắc lại là Sing tuyệt nhất là an toàn, con gái tôi có thể đi tàu điện ngầm về khuya mà tôi không phải lo lắng gì cả. Ờ, thì đấy là người ta làm phim, nên có thể là bác ý PR. Tuy nhiên rõ ràng là không phải chỉ có mỗi bác ý nói thế. Cả Rajoo, một người Sing làm security, cả papa, một người Malaysia chỉ sang Sing làm việc hàng ngày, cả bác ở Geylang cũng bảo với mình vậy. Chà, đó có lẽ thật sự là những gì họ nhận thấy, thực sự là vậy. Nhưng cái hay ở đây là họ rất nhất quán và thống nhất trong khoản PR í. Người Việt khi nhận xét về VN sẽ có người rất tự hào nhưng cũng có những người sẽ chỉ ra toàn điểm xấu. Còn Sing thì khác. Từ những người trí thức, ở những khu dân trí cao, nhà cao tầng, quy hoạch đến từng cái ghế, đến những người có lẽ là nghèo, sống ở những khu vực "tự nhiên", ít bị can thiệp hơn, đến cả những người không phải người Sing, không sống ở Sing, mà chỉ sang Sing làm việc ngày vài tiếng đồng hồ, làm những việc lao động chân tay. Tất cả họ đều rất nhất quán. Chà, điều đó làm mình tò mò. Và mình lại muốn quay lại Sing lần nữa. Lần này muốn đến cái làng dân số có 20 người, cái làng quê cuối cùng được để lại làm bảo tàng sống ở Sing. Lần này muốn đi dọc con đường xuyên rừng Maritchie ở những khu còn lại chưa đến được. Cũng muốn đến thủy cung, vườn thú, đến xem những công trình kiến trúc sinh thái ở Sing. Chà, cái đất nước bé tẹo thôi mà họ làm phim thế kia thật gây tò mò.
Mà nói về cái chương trình truyền hình, dạo này đang có chương trình "Những công trình vĩ đại" nói về những công trình vĩ đại trong cái lĩnh vực mà con người đã tạo ra được, chỉ ra từng bước nhảy vọt góp phần tạo nên sự vĩ đại đó. Cái này siêu hay. Mình mới xem được có mấy phần: tàu ngầm nguyên tử gì gì của Mỹ có thể hoạt động vô hạn ở dưới nước, chỉ bị giới hạn bời nguồn cung cấp lương thực, nên khoảng 3 tháng/lần mới nổi lên, họ dùng năng lượng nguyên tử để hoạt động, điện phân nước để tạo oxy, tái sử dụng nước, cách điều hướng thủy lôi. Máy bay chở hàng vĩ đại nhất, nó cõng cả tàu vũ trụ trên lưng. Tàu AGV của Pháp, chạy được tới vận tốc hơn 500km/h, hơn Shinkansen và TGV hiện tại. Hôm nay thì là trạm vụ trũ quốc tế trên không gian, từ năm 75, Mỹ và Nga đã bắt tay hợp tác để cho hai trạm vũ trụ với hai công nghệ khác nhau cũng có thế kết nối và có một cái bắt tay lịch sử trên vũ trụ giữa hai phi hành gia người Nga và Mỹ giữa hai khoang tàu với áp suất chênh lệch. Leap là bước nhảy vọt. Mỗi một công trình đều mang trong mình những chi tiết được thừa kế từ các giải pháp, các leap của các thế hệ đi trước. Điều đó rất ý nghĩa và thú vị. Từ con quay hồi chuyển, điện phân và chưng cất nước, giải pháp truyền nhận sóng radio giữa tàu vũ trụ và mặt đất, cho đến vỏ bọc tàu vũ trụ, con người không chỉ lên không gian trong tàu vũ trụ mà còn bước ra ngoài không gian, cử động trong bộ quần áo đặc biệt để tiến hành lắp ráp. Những chi tiết nhỏ thôi cũng làm nên chuyện lớn.
Cuối ngày về nhà xem nốt phim tìm được link đợt nghỉ là A happy event thì phát hiện ra một bài hát rất hay. Something to believe của Isobel Campbell và Mark Lanegan. Tiếng đàn, giọng hát, đoạn huýt sáo. Tuyệt vời. Còn về phim thì không phải bàn, cần phải suy nghĩ kĩ về trách nhiệm làm cha mẹ và một khi đã quyết định thì... bạn có thể nghỉ giải lao, có thể trốn một chút nhưng không được từ bỏ, nhìn thẳng vào hạnh phúc đi! Các diễn viên trong phim cũng có nét đẹp rất đáng yêu, từ đứa bé con cho đến tất cả các nhân vật khác. À, phim Pháp nhé, lần này thì nói tiếng Pháp từ đầu tới cuối. Mình hiểu mỗi câu J'taime - chả biết viết có đúng không nữa cơ, haha.
Hôm qua thì xem Điều kì diệu ở phòng giam số 7, phim Hàn Quốc lúc nào cũng lấy được nước mắt của mình, đây là phim Hàn Quốc thứ 3 xem rồi, phim nào cũng khóc, run cả người, toàn đề tài đơn giản mà họ đẩy cao trào giỏi kinh khủng. Hôm qua còn xem Stand by me, Doraemon, mình vẫn thích gọi là Đô-rê-mon hơn, làm nhân kỉ niệm sinh nhật 80 của bác Fuji, tác giả. Tại sao Doremon lại đến ở với Nobita, tương lai sau này của Nobita và Xuka ra sao. Chà một thời phát cuồng vì những chi tiết gây tò mò như thế và bây giờ, tuy đã giảm chút nhiệt... tình, nhưng độ háo hức vẫn còn, vẫn yêu các bạn ý lắm. Vẫn ngồi ước có cái túi thần kì kia chết đi được đây :D
Tóm lại là đấy là chuyện của hôm qua, hôm nay, còn giờ là chuyện của ngày mai: Bắt đầu đi làm, bắt đầu một năm mới. Mong muốn ư? Thì cái mong cái muốn đây nhé:
- Mình muốn đi lại Đà Nẵng, đi lại Singapore...
- Mình muốn đến Nhật để ngồi tàu Shinkansen, đến Pháp để ngồi tàu TGV và AGV, đến Anh để được nghe người Anh nói tiếng Anh, ngồi tàu đi xuyên eo biển từ Pháp sang Anh, đến bảo tàng lịch sử tự nhiên ở Scottland để xem cái gì thì tự dưng quên mất rồi... đi đến ngắm các cây cầu, các con đường chứa đầy các leap :)))
- Mình muốn học tiếng Pháp.
- Mình muốn học tiếng Nhật.
- Mình muốn đi đến làng thần kì Nhật Bản ở Đà Lạt, muốn học làm nông dân ở đấy.
- Mình muốn ở nhà, mỗi ngày xem một phim xong viết review... Ha ha ha, không tưởng nhưng cứ ước thế đi.
Tạm thế đã nhỉ.
Đi ngủ thôi, 1 giờ sáng rồi. Oáp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét