Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Tết 2015

Phim. Thật ra là muốn nói về phim, xem trong dịp nghỉ tết.
Đầu tiên, còn nhớ ra được là Juno. Phim này thích và muốn xem từ lần đầu được nghe về nó, xuất hiện trong Oscar một năm nào đấy không nhớ nữa. Vậy mà giờ mới xem được. Phim hay và mình rất thích. Đặc biệt là nhạc phim. Ngay từ những giây đầu tiên đã rất ấn tượng rồi. Diễn viên hay khả năng diễn xuất gì gì thì không biết nhận xét như thế nào vì chẳng có chuyên môn, chỉ biết là ngắm không biết chán cách biểu cảm của họ. Nội dung thì rất ý nghĩa. Song quan trọng nhất với mình là nó thực sự nhẹ nhàng, tưng tửng. Cái không khí ấy của một bộ phim mang tư tưởng lớn làm mình thấy nó đặc biệt. Ngay cả cái ý thức rất tuyệt vời của Juno, cái cách cô bé đối diện với cái bụng to tướng của mình, rất tự chủ và tỉnh táo. Ờ, tôi biết là tôi không làm tốt, vì thế tôi trao nó cho người khác, một người mà tôi biết là làm tốt hơn tôi và họ muốn nó. Vậy đó, sống như thế rất có trách nhiệm với những gì mình làm. Đối mặt với một điều ngoài mong đợi là không dễ, nhưng Juno xử lý nó bình tĩnh, tỉnh táo và có trách nhiệm. Cô bé có hoảng loạn không, có làm những điều vớ vẩn không? Có chứ, cô ấy còn trẻ mà. Nhưng mà trước sinh linh bé nhỏ và trước cách cư xử vô trách nhiệm của người lớn (cái cách nói chuyện chả có tình, chả tử tế gì của cô lễ tân ở phòng phá thai) thì Juno nhận thấy trách nhiệm của mình và cố gắng tìm ra cách làm tốt nhất cho nó, tìm cha mẹ nuôi cho đứa bé. Cái hay ở đây là cô bé suy nghĩ về đứa bé một cách rất tỉnh táo. Không có cái vẻ ngây thơ bị răn đe, tiêm nhiễm vào đầu những suy nghĩ sợ sệt, rụt rè để rồi chỉ biết khủng hoảng mà không biết phải đối mặt như thế nào. Có một nhân vật là cô bé cầm cái biển kêu gọi không phá thai, nhân vật này mình không thích, vì cô bé ấy chỉ là sản phẩm của niềm tin tôn giáo chứ chưa chắc đã tự nhận thức được những gì xảy ra. Thêm nữa là cô bé ấy chắc chắn sẽ không bao giờ gặp phải tình huống ấy, thế nên mình không thích. Juno dám làm dám chịu. Thế mới vui.
Phá thai chẳng có gì là xấu nếu như đấy là cách tốt nhất người ta có thể làm được. Nếu Juno không tìm được một gia đình tốt cho đứa bé và dĩ nhiên là cô bé biết là mình không làm được thì thà phá thai còn hơn. Một gia đình thế nào là tốt? Câu trả lời quả là khó, tuy nhiên ít nhất cũng có một chút nỗ lực tìm hiểu, chứ không đơn thuần là cứ cảm thấy trầm uất bế tắc trong suốt thai kì và lúc sinh xong thì tống đứa bé vào trại trẻ mồ côi, hay vứt nó ở một xó xỉnh nào đó. Đấy là trách nhiệm của người tạo ra nó. Đừng nghĩ đơn giản là cứ sinh nó ra, cho nó một sự sống là xong.
-----
Thứ hai, chỉ vài lời cho nó thôi, "Số phận trớ trêu - hay Chúc xông hơi vui vẻ", phim Nga. Mấy năm nay phim đều chiếu tết trên vtv và mình đều xem. Xem đi xem lại vẫn thấy hay. Ha ha. Như ở trong Midnight in Paris, các nhân vật đều có thời đại vàng của họ, mình thấy cái thời xã hội chủ nghĩa này chắc là thời đại vàng với mình. Mọi thứ đều do trí tưởng tượng của con người tạo nên và vì thế mà nó thật "ngộ nghĩnh", thật buồn cười. Song nó vẫn thật tươi đẹp.
-----
30 tết là phim Bà Ella, phim Pháp, nói tiếng Đức và Pháp. Nữ diễn viên chính, bà Ella, phải nói là quá đẹp. Các cảnh quay phong cảnh cũng rất đẹp và ấn tượng. Nội dung thì vẫn xoay quanh đời người, những trải nghiệm lúc trẻ, những hồi ức khi về già. Câu chuyện rất đơn giản nhưng quả thật là đẹp. Một kỉ niệm đẹp và người ta có thể nhớ về nó, trân trọng nó cả đời, một niềm tự hào, đau đáu trong tim, người ta kể về nó cho con cháu để họ cũng cảm nhận được và cũng trân trọng con người được nhắc đến trong kỉ niệm đó, cũng yêu nó bởi vì nó quá đẹp.
Frau Ella 2013 - đạo diễn Markus Goller
-----
Mùng 1 tết là "Kế hoạch hoàn hảo", phim Pháp tiếp. (Ha ha, năm nay ta quyết là sẽ đi học tiếng Pháp thôi). Phim hài, nhưng rất đẹp, nhịp phim tương đối nhanh, các nhân vật cứ bị quay mòng mòng từ tình huống này sang tình huống khác. Và chính cách sống của các nhân vật khiến nó thật sự đẹp. Chắc là ngồi nhìn lại sẽ thấy nổi bật ra ở đây là ảo tưởng. Ảo tưởng về những con người tuyệt vời như vậy, một khung cảnh, bối cảnh đầy "lý tưởng" như vậy. Ha ha nhưng mà không sao. Mình cảm nhận nó rất thật.
Un Plan Parfait 2012, đạo diễn Pascal Chaumeil
-----
Mùng 2 tết là The Great Gasby. Phải có một cái entry riêng cho nó. Ghi dấu ấn mà.
Thực sự là hơi bị sốc. Rất ấn tượng.
-----
Mùng 3 tết là Gà sốt rượu vang, phim nói tiếng Đức. Câu chuyện gia đình thời hiện đại. Đơn giản nhưng ý nghĩa và đẹp. Thật ấn tượng với cô bé diễn viên chính, tự nhiên và đáng yêu. Đúng là một công chúa bé nhỏ. 
Kokowaah 2011 đạo diễn Til Schweiger
-----
Chương trình tết còn có thêm một quyển sách. Freakonomic, kinh tế học hài hước, bản tiếng việt. Kéo dài từ trước tết đến mùng 2 thì phải. Và như mong đợi, haha, choáng thật, và quả này là vô đối nhất:
"One teenage boy, Amcher,had been named for the first thing his parents saw upon reaching the hospital: the sign for Albany Medical Center Hospital Emergency Room."
Amcher í mà. Thế mà cứ hì hục đi google xem Amcher là gì :))))))))
-----
Vâng, hôm ni là mùng 4 rồi, chương trình giải trí tết 2015 đến đây là hết ạ.
Cơ mà vẫn chưa biết lúc nào có thể bắt đầu vào cái công trình 1000 trang vĩ đại đây :))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét