Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Lý giải một tí (Ted & Robin)

“Nhưng khi bạn yêu một thứ gì đó, bạn phải để nó tự do, tin tưởng rằng chim sẽ bay, đứa trẻ sẽ đi được và show diễn sẽ thành công"
Đấy là trích dẫn ưa thích của mình, quan điểm sống... lúc mình khai vào các bảng thông tin của facebook hoặc blogger. Và nó đúng là những gì mình nghĩ.
Câu này lần đầu đọc được chắc tầm khoảng lúc bắt đầu lập cái blog Yahoo 360, cũng không thể nhớ là đã đọc nó ở đâu, chắc một bài viết nào đó trên mạng. Nhưng chắc chắn là đọc một cái là thấy thích nó ngay, tâm đắc ngay, yêu ngay và copy and paste về cho riêng mình ngay. Thực ra đối với những người có ý tưởng mà gặp khó khăn trong sự diễn đạt nó thì việc vớ được một câu văn hay và đúng ý là chạm được cảm giác sung sướng tột cùng. Cho dù là một khoảnh khắc thôi thì cảm giác sung sướng ấy cũng rất hạnh phúc rồi nữa là đây là cái kiểu có thể lặp lại được, tức là cứ mỗi lần đọc lại là cảm giác sung sướng ấy lại xuất hiện. Thật tuyệt vời!
Nói về ý nghĩa của câu này, có một ý tưởng mà mình muốn dùng câu này để lý giải. Trong một lần buôn chuyện lung tung trên trời dưới bể, bạn mình có đề cập đến HIMYM, đến Ted và Robin và bạn ấy nói rằng không hiểu được sao Ted lại chia tay Robin, lại khuyến khích Robin đi lên sân thượng gặp Barney và sau đó là cưới Barney. Mình nghĩ đấy đơn giản là do Ted thực sự yêu Robin thôi (chẳng nhớ lúc ấy mình có nói với bạn ấy như thế không). Bạn ấy thì bảo rằng không hiểu tại sao yêu mà có thể làm như vậy được, bạn ấy thấy tinh tiết như vậy phim quá, kịch quá, chẳng đời gì cả. Lúc ấy thì mình rối, mình vẫn đinh ninh rằng tất cả đều có thể giải thích được đơn giản là vì Ted thực sự yêu Robin nhưng mình cũng biết nếu chỉ nói đơn giản như vậy thì bạn mình sẽ không hiểu được, sẽ vẫn thấy thắc mắc và mình rối vì chẳng biết phải nói như thế nào.
Nhiều lúc mình cảm thấy mình tư duy nhanh quá, nhất là đối với những vấn đề kiểu như thế này, nhanh đến mức như là cảm tính vậy, nhiều phần lý giải được bỏ qua, mình chỉ đơn giải là thấy nó hợp lý, nó đúng mà không cần đưa ra lý do. Cũng có thể là mình may mắn vì đồng quan điểm với tác giả luôn nên cảm giác chỉ là tâm đắc thôi chứ không thắc mắc. Vì thế mọi cảm xúc chỉ là để thưởng thức cái hạnh phúc của sự tâm đắc thôi, không phải băn khoăn, không phải ấm ức "tại sao lại thế" gì cả. Nhưng cái kiểu thế cũng dở, nhất là khi chia sẻ, nói chuyện với người khác. Mình hiểu nhưng mình không nói được, không diễn đạt được ý hiểu của mình làm câu chuyện đâm ra cụt, chả hay tẹo nào. Thế nên mới có những lúc như bây giờ, tự dưng mình bắt được một ý có thể diễn giải được những gì mình muốn nói nên mình lại quay lại vấn đề cũ, dù cho nó có xa lắc xa lơ đi nữa.
Thế này nhé, Ted yêu Robin ngay từ cái nhìn đầu tiên, và không chỉ thế, càng tiếp xúc, Ted càng yêu Robin. Nhưng ngay từ đầu giữa họ đã rất rõ ràng, hai người có hai lý tưởng sống khác nhau, trong khi Ted mơ ước xây dựng một gia đình bé nhỏ của riêng mình và có những đứa con đáng yêu thì Robin lại không nghĩ thế, thế giới tương lai tươi đẹp của cô ấy không có hình bóng của những đứa trẻ. Họ yêu nhau, yêu thương đúng nghĩa, họ hòa hợp trong nhiều lĩnh vực nhưng khi nhìn về tương lai thì họ vấp phải một vấn đề, trước mặt là ngã ba và hai người lại muốn đi hai hướng khác nhau. Ở đây ta hoàn toàn không thể phán xét ai đúng ai sai và thế nào mới là tốt. Thực ra, ta chỉ biết rằng lúc đó nếu phải quyết định thì Ted hoàn toàn có thể chiều ý Robin, cưới và không có con, và ngược lại Robin cũng có thể hoàn toàn chiều ý Ted, cưới và sinh con nhưng cũng chắc chắn một điều rằng nếu lựa chọn theo hai cách đấy thì đầu tiên là một trong hai người sẽ là người miễn cưỡng hạnh phúc và rất nhanh sau đó là cả hai người sẽ sống trong căng thẳng, mệt mỏi vì sự miễn cưỡng ấy. Thế nên Ted và Robin đã chọn giải pháp thứ ba, chia tay, có thể buồn nhưng quả thực là nó đúng đắn nhất. Ở đây ta chỉ xét đến một mối quan hệ đúng nghĩa nhé. Tức là một khi đã xác định thì họ rất nghiêm túc, và khi đó, chọn chia tay là tôn trọng nhau, để cả hai đều được hạnh phúc. Chứ bây giờ nhan nhản cái kiểu tình cảm nửa mùa, diễn và lừa dối. Vậy là Ted và Robin chia tay. Ted tiếp tục đi tìm cô dâu của mình, mẹ của những đứa con của anh ấy, gặp gỡ rất nhiều phụ nữ. Robin cũng vậy, cô ấy tìm kiếm những mối quan hệ nghiêm túc mà không đòi hỏi một tương lai kiểu truyền thống với những đứa bé. Cả hai đều theo đuổi lý tưởng của mình. Và thực sự có một điều tuyệt vời ở đây là họ vẫn ở gần nhau, vẫn để mắt dõi theo nhau, vẫn yêu thương nhau. Một mối quan hệ đẹp, trưởng thành và hơi lý thuyết. Hahaha, đến đây thì mình lại bảo nó hơi lý thuyết. Vì thực ra mình chưa gặp nó trực tiếp ngoài đời, chưa thấy một mối quan hệ nào nghiêm túc, chín chắn như vậy, chưa thấy một điều tuyệt vời như thế. Vì thế mà mình nói là nó hơi lý thuyết.
Đối với mình, điều quan trọng nhất là tôn trọng nhau. Giữa hai người có nhiều sự khác biệt, chắc chắn như thế. Nhưng biết dừng lại một chút, cố gắng một chút, bình tĩnh một chút, đừng buông tay quá vội vàng đồng thời cởi mở, chân thành với nhau là một mối quan hệ lý tưởng. Mà có lẽ cái gì lý tưởng cũng là lý thuyết cả, có vẻ không đời cho lắm. Vì nó đòi hỏi nhiều thời gian, nhiều kiễn nhẫn, nhiều suy nghĩ cho nhau, về nhau, hao tâm tổn trí lắm. Mấy ai có thể làm được điều đó đâu. Ngay cả bản thân mình nhiều lúc cũng không chắc có thể làm được mà. Chà, đúng là đời không như là phim nhỉ.
Vậy thì quay lại với lý giải nhé,
“Nhưng khi bạn yêu một thứ gì đó, bạn phải để nó tự do, tin tưởng rằng chim sẽ bay, đứa trẻ sẽ đi được và show diễn sẽ thành công"
 Câu này là đúng những gì Ted và Robin đã làm. Họ chia tay, để cả hai đều được theo đuổi lý tưởng của mình. Nhưng rõ ràng họ vẫn yêu nhau. Tình yêu lúc này không phải là "in a relationship" mà là sự dõi theo, ủng hộ, luôn ở bên và luôn tin tưởng. Họ để cho người kia được hạnh phúc. Có người sẽ nói với mình rằng như thế thì có gì hay vì hạnh phúc của người kia đâu có mặt mình. À, nếu vậy bạn nhầm rồi nhé. Trước hết quan điểm tình yêu của mình là "Yêu một người là giúp cho người ấy được hạnh phúc", yêu một người không có nghĩa là sự chiếm hữu. Thực ra mình chưa "in a relationship" bao giờ nên có thể lời mình nói không thuyết phục nhưng mình muốn làm được như vậy và hiện tại mình vẫn đang làm như vậy. Mình không cần một lời khẳng định chủ quyền, mình cứ yêu như vậy thôi. Mình yêu một cách thanh thản vì mình luôn hết mình, mình không toan tính. Mình thấy hạnh phúc và họ cũng vậy. Vậy nên mình một mình nhưng mình không cô đơn.
Bạn thấy đấy, thay đổi một con người là cực kì khó. Thế nên điều đơn giản hơn và đỡ mệt mỏi hơn cho cả hai là cứ để họ tự do theo ý thích, và bản thân bạn cũng cứ tung tăng theo ý bạn đi, cứ quan tâm, cứ yêu hoặc thử một cái mới khác, bạn cũng được tự do mà. Đến một ngày nào đó bạn sẽ thay đổi, hoặc người kia sẽ thay đổi, và hai người sẽ giống hai mảnh xếp hình khớp hoàn hảo với nhau. Chỉ cần thời gian thôi, hay kiên nhẫn và hạnh phúc. Đừng nóng vội và đau khổ. Hạnh phúc thực ra là cả quá trình chứ không phải là chỉ mỗi kết quả nằm ở cuối con đường đâu phải không bạn?
----
Dear my friend,
You seem like the bank of questions, so many questions and all kind of questions. But you inspire me so much with your questions and your ideas.
Just want to say thank you again and again :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét