Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Xõa...

Giờ này tuần trước là đang lang thang ở Hội An rồi. 
Bay đêm thứ 5, vào đến nơi là tầm 1h sáng, đi từ tầng một lên tầng hai sân bay Đà Nẵng, kiếm cái ghế và nằm đấy nốt phần còn lại của đêm. Sáng sớm hôm sau, 4 rưỡi - 5 giờ đã mò ra bến xe bus, bắt được chuyến bus sớm nhất ra Hội An, ngồi trên xe với bao nhiêu chị, cô, bà bán hàng rong với đủ thứ hàng hóa, chật cứng xe, cứ thế ngồi im cho đến tận bến cuối. 7h sáng đến nơi, đi theo google map + GPS định vị để về chỗ nghỉ, qua bụi rậm, qua cánh đồng, luồn lách qua con đường mòn nhỏ mà chắc chả có khách du lịch nào lại mò vào đấy như mình. Thú vị lắm. Cứ thế, mấy ngày ở Hội An-Đà Nẵng cứ thế trôi qua theo cái cách thú vị từa tựa như thế.
Cách đây mấy tháng, mình hùng hục đi đặt vé chỉ vì trong lúc rảnh rỗi chờ chị bạn săn vé rẻ và suýt vớ được vé 0đ. Lúc đặt xong mới đi nhìn lịch thì hóa ra lại trúng được đêm 14, vậy là quyết định ở Hội An và chỉ ở Hội An, nhất định chỉ ở Hội An, thỏa nguyện xem Hội An đêm 14 rồi, lại còn là đêm 14 cuối cùng của năm, 14 tháng Chạp.
Đấy, vậy là đêm 14, nước lớn, triều cường, Hội An ngập nước. Mà không chỉ là nước thủy triều làm sông dâng nước ngập bờ. Hội An hôm ý còn ướt lướt thướt vì mưa. Nhưng con bé là mình không nản. Nó đội ô đứng nghe hát bội, nó lượn lờ ở chỗ đình bài chòi, rồi ngồi ăn chè bắp ở hàng chè cạnh đấy để chờ mưa tạnh, trăng lên. Cuối cùng thì nó cũng chờ được. Trăng đêm muộn mới ló ra khỏi mây cho nó nhìn thấy mặt. Vậy là dù mưa, dù rét, dù gió mùa đông bắc tràn về, thổi vù vù, dù phải chờ đợi, nhưng con bé vẫn rất sung sướng, thỏa lòng. Hôm đấy nó mặc mỗi cái váy mỏng manh với cái áo khoác len mỏng thôi thế mà nó chả thấy lạnh gì cả. Đúng là sự sung sướng trong lòng có phép màu thật. Ấm lắm. Vui lắm. Nó cứ đứng hít hà mãi cái không khí mát mát, lạnh lạnh, đầy sung sướng thích thú ấy, mãi... chả muốn về. Đêm đấy nó lang thang rất muộn ở Hội An, cả con đường vắng tanh, không một bóng người, có mỗi nó với niềm sung sướng âm ỉ trong lòng.
Hôm sau, xuống sân bay lúc 1 rưỡi sáng, lưỡng lự tí cuối cùng cũng leo lên cái xe 40k đi về nội thành và rồi quyết định ngồi nguyên trên xe cho đến tận bến cuối. Thế là gần 3 giờ sáng, một con điên, áo khoác trùm kín, ba lô đeo gọn trên vai cứ thế cắm đầu đi bách bộ từ cổng công viên Thống Nhất vòng lên Bờ Hồ rồi theo Hàng Bông Hàng Gai về Đội Cấn. Yahoo thì bảo lúc đấy tầm 7-8 độ C. Gió thổi vi vu những lúc con bé thử kéo mũ trùm đầu xuống xem thời tiết như thế nào. Nhưng rồi cuối cùng thì con bé hâm hâm ý vẫn cứ kéo mũ trùm kín và cắm tai phone, trong lúc hai cái cẳng chân đơ dại và bàn chân nhức nhối vì đã leo khắp một vòng danh thắng Non Nước-Ngũ Hành Sơn ngày hôm qua vẫn cứ tiếp tục lao đi, tập tễnh theo quán tính. Trình bày thì lòng vòng, rắc rối như vậy nhưng sự việc diễn ra thì hết sức đơn giản. Cứ bước, chân này nối chân kia, cứ bước như vậy mà đi thôi. Lúc nào bàn chân nhức quá thì dừng lại nghỉ. Chỗ nào lòng đường đẹp đẹp thì dừng lại, đứng hẳn giữa lòng đường, nhìn ngang ngó dọc 360 độ luôn, thoải mái ngó nghiêng cả con phố dài mà bình thường còn lâu mới nhìn được như thế. Ha ha, thật là thích. Mình cũng thấy hơi điên điên nhưng thật là thích.
(À mở ngoặc là đang đại hội đảng nên cờ đỏ sao vàng mới phấp phới trên phố rực rỡ như vậy đấy)
---
Tâm trạng đi chơi về rất phởn.
Thế nên dù đầu tuần có đi tập tễnh, lê lết một chút vì đau chân, giữa tuần có cái i-zồ dở hơi thì đến cuối tuần liên hoan phòng vẫn xõa rất vui vẻ.
Trưa nay cả phòng đi ăn. Chiều đi hát. Mình hôm nay cũng lên gào được vài bài, phụ họa là chính vì cầm mic thì gào không bao giờ lên nổi giọng vào mic, hồi xưa thầy dạy hát cũng cứ thắc mắc mãi là cái đứa này nó hát kiểu gì mà trông thì gào rất nhiệt tình mà sao chả bao giờ nghe thấy tiếng. Nói chung không có nhiều bài remix thì mấy đồng chí máu me sẽ hơi buồn ngủ nhưng mình lại thấy vừa đủ, vui và thoải mái.
Lúc về phóng xe rất vút ngoài đường. Đi đường cũng cảm thấy rất thoải mái. Lộn đi lộn lại tìm cây xăng ở gần nhà mãi mới thấy, phải gọi điện cả cho đứa bạn để hỏi mới ra. Khổ, dạo này làm lại đường xá thế nào mà các bác ý dẹp một loạt mấy cây xăng mình biết gần nhà mình, thành ra giờ chả biết phải đổ xăng ở đâu, lại cứ phải đi lòng vòng. Thế nhưng đã bảo tâm trạng đang phởn mà. Không thành vấn đề luôn.
Về đến nhà thì leo lên giường trùm chăn xong lại cắm tai phone nghe lại mấy bài vừa nghe ở karaoke về. Xong nghe cả list có sẵn của mình nữa. Nghe đúng bài "Trong mùa xuân" đầu tiên. Ôi, giọng Uông Phong nghe đã thế chứ lị. Lần đầu tiên, à không, mà có khi là lâu lắm rồi mới nghe ở âm lượng lớn đến vậy và cảm thấy đã đến vậy.
Thật là... phởn.
Xõa mà.
Vui.
:)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét