Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016



Ước mơ
Tuần trước, một đồng chí đã nói với mình thế này: Hội An là nơi chứa những giấc mơ.
Ừ, bạn nói phải. Đúng là thế thật. Sao tớ chả diễn đạt ra được thế nhỉ. Tớ chỉ biết gật gù đồng ý với bạn: Ừ, tớ chỉ mong sau này thỉnh thoảng lại được đến đây, mơ một giấc rồi về.
Chỉ mong thế thôi.
Thật ra thì: Ước mơ của bạn là gì? Chẳng phải thỉnh thoảng mỗi người cũng nên tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó sao?
Thỉnh thoảng lại tự hỏi. Thỉnh thoảng thì tự trả lời. Thỉnh thoảng thì chỉ là tự hỏi thôi, không cần trả lời. Dù sao đấy sẽ là một thói quen tốt. Kiểu như đi tìm đường thỉnh thoảng lại phải nhìn vào smartphone hoặc kim la bàn để xem đi có đúng hướng không ý.
Giờ những lúc rảnh rỗi hoặc thực ra là những lúc tự dưng đầu óc đình công, không hoạt động như bình thường mình cũng tự hỏi câu đấy.
Mình thì chẳng có nhiều thời gian. Chỉ có từ bây giờ đến tháng 6. Mà công việc thì… giờ có thể liệt kê ra được một danh sách dài, những việc Phải làm.
Vậy thì ước mơ của mình là gì?
Chắc là… cứ bình yên như thế này. Chắc là… mọi việc kết thúc nhanh nhanh một chút, vì đôi lúc mình thấy nản nản rồi.
Hôm nọ, ở Hội An lúc đứng ở biển là cái lúc mình thích nhất. Lúc bạn mình bảo Hội An là nơi chứa giấc mơ thì mình nhớ ngay đến lúc sáng đứng trước biển. Gió đấy, mưa đấy, tất cả cứ táp vèo vèo vào người. Mây trời mù mịt. Đứa bạn đi cùng thì chả thấy gì thú vị ngoài rét. Vậy nên nó đi vào trước lúc nào chả biết, còn mỗi mình nghịch nước một mình. Mình cứ đứng đấy, hết nhảy vào sóng cho ướt chân thì lại đứng im cho gió, cho mưa táp vào người. Mưa mù mịt chán thì trời cũng quang, nhìn được rõ cả bán đảo Sơn Trà với cù lao Chàm. Cứ thế, khéo không có con bé kia chờ thì chắc mình cứ đứng đấy cả ngày được cũng nên.
Ôi, đùa chứ mình cũng chưa điên đến thế. Mình vẫn tỉnh lắm. Mưa gió thế một lúc mà ngấm lạnh thì mình cũng sẽ tự biết thân biết phận mà tìm chỗ nào ngồi cho đỡ rét thôi.
Mình cũng hơi điên vì 3-4 giờ sáng còn đi bộ khắp phố Hà Nội thật đấy. Nhưng cơ bản là vì mình cũng liệu trước rồi, không muốn về nhà vì đằng nào cũng 2, 3 giờ sáng rồi, vậy thì đi, nhưng nếu chân đau quá mà đi không nổi thì thôi, sẽ gọi taxi đi về, dù kiểu gì cũng sẽ phải đi bộ nốt cái đoạn ngõ từ đầu đường vào nhà. Nói chung mình là đứa nửa tỉnh nửa điên. Ha ha ha…
Mình chả rõ tửu lượng của mình là bao nhiêu, vì ngay từ đầu mình cũng không ra vẻ ta đây là đứa biết điều đi mời rượu các tiền bối nên chưa bao giờ bị ép. Giờ thì càng không bị ép, chỉ có những đồng chí nào thực tâm mời thì mình uống luôn, và cũng mời lại luôn. Tóm lại đúng là vui thì uống. Mình không chơi cái trò đong đưa, giả lả, ép uổng mất thời gian mà nhiều lúc mất vui nữa. Mỗi lần các anh chị em đi uống vui vẻ thế này thì mình cũng tầm 2-3 chén. Chưa bao giờ có cảm giác gì choáng váng cả. Hà hà, chả biết chịu được đến đâu nhưng nói chung là chưa bao giờ mất kiểm soát, vẫn tỉnh lắm. Nói thế là để thấy, có tác động bên ngoài còn khó làm mình mất tỉnh táo được thì chỉ có tự bản thân mình không kiểm soát được tinh thần thôi chứ chả có lý do nào khác cả.
Lúc nào cũng tỉnh thế thì mơ gì? mơ thế nào?
Chả thế nào cả.
Lúc ấy, mơ ý, là rơi vào trạng thái chả có gì trong đầu. Cứ ngồi yên, đần mặt ra thôi. Hoặc cứ thế lang thang bước, cứ đường trước mặt là đi. Hoặc dỏng tai lên nghe người khác nói chuyện… Nói chung là làm gì đấy mà không phải nghĩ. Không cần nghĩ xem, à, thế mình đã chuẩn bị đủ chưa? nếu trường hợp này, trường hợp kia xảy ra thì làm thế nào nhỉ?
Mình cần một nơi vắng vẻ, không một bóng người hoặc một nơi vô cùng đông đúc nhưng ai làm việc nấy, để mình có thể được vô hình mà mơ ở đó.
Như bây giờ, cuối tuần, mình được nghỉ thứ 7, chủ nhật. Ở nhà xem phim, ngủ, ăn một tí. Chả động não gì cả (trừ lúc ngồi viết cái này). Ước gì thời gian dài dài một chút. Bộ phim thú vị dài dài một chút. Giấc ngủ say dài dài một chút và trong lúc ấy đồng hồ lại chạy chầm chậm một chút. Vậy thôi.
Thực ra mà nói thì mình tự do hơn người khác rất nhiều. Vì những gì vứt được mình đã vứt đi được hoặc dám vứt đi rồi. Gánh nặng mình mang trên vai đôi lúc rất rất nặng, nhưng đôi lúc, khi đầu óc mình bị đơ thì nó lại không còn gì cả. Chẳng ai có thể động vào mình được cả. Đấy là cái tự do của mình.
Có bài hát tên là Tự do như những giấc mơ. Còn giấc mơ của mình là tự do. Có được rồi mà vẫn cứ phải mơ về nó.
Thỉnh thoảng lại nhớ đến Hội An. Thỉnh thoảng lại muốn ngồi yên ở một nơi rất đông mà chẳng ai biết mình. Đấy là tự do. Đấy là giấc mơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét