Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

encouragement


Đây là quyển sách mà mình vừa đọc xong, trong vòng chưa đến 4 tiếng đồng hồ. Uhm, sách cũng mỏng thôi mà J. Đấy là còn mất thời gian vì vừa đọc vừa nghĩ ra một đống ý tưởng để viết cái stt này.
Đầu tiên phải nói luôn 2 vấn đề:
Thứ nhất là mình đã chờ đến thời điểm này, khi mà cơn sốt nó tạo ra đã đi qua phần nào và đã có sách để mà mua thì mới mua quyển này.
Thứ hai là tại sao mình lại chờ và mua quyển sách này trong khi mình never ever có ý định thi IELTS và cuộc sống cũng như công việc của mình hiện tại không yêu cầu có điểm IELTS? Lý do rất đơn giản là vì mình biết tác giả, đã từng nói chuyện vài lần và vì thế tò mò muốn xem xem tác giả viết những gì. Và quả thật là mình không phải thất vọng tí nào hehe.
Năm 2011 thì phải, mình có cơ hội nói chuyện với Kiên trong một lớp tiếng anh giao tiếp, khi mà thầy giáo chia lớp thành các nhóm 2-3 đứa, đưa cho một list câu hỏi và bảo là nói chuyện với nhau đi, nói gì cũng được nhưng phải nói, phải hỏi càng nhiều càng tốt. Giờ thì không thể nhớ được hai chị em đã từng nói những gì với nhau, dù sao nhiệm vụ trong lớp cũng chỉ là nói thôi mà, nội dung không quan trọng lắm nhưng mình thấy mình khá may mắn vì đã rơi vào cái lớp đó và cũng rơi vào group với Kiên và một số anh chị em khác nữa. Sau khóa học đấy, tất nhiên là mỗi đứa một nơi, tiếp tục con đường của mình thôi. Kiên kém mình 4 tuổi và em ấy có những mong muốn khá rõ ràng ở thời điểm đấy rồi, và từ đó đến giờ cũng đã làm được rất nhiều điều rồi. Còn mình thì ngay sau đó mình bỏ luôn khóa học tiếp theo ở trung tâm đấy sau khi bắt đầu được một buổi. Lý do là vì: quá chán. Sau đó nữa thì có một dịp mình đã khăn gói quả mướp mò sang Sing+Malay một mình (tình huống không mong muốn L) và nhận ra rằng mình có thể ngồi tiếp chuyện hàng giờ với những người nói tiếng Anh-Ấn, Anh-Mã Lai hoặc Anh-Tàu (các kiểu Tàu luôn), hiểu được họ muốn nói gì trong khi hầu như chả nghe ra được từng câu từng chữ của họ. Hay đơn giản là lúc đói mờ mắt mà lạc vào một quán ăn của người Hoa ở Penang thì mình cũng hoàn toàn có thể tự tin gọi đồ ăn, gọi nước uống, trả tiền, nhận lại tiền thừa… trong khi ở đấy chả ai nói tiếng Anh và mình thì chỉ nói tiếng Anh và một câu tiếng Trung duy nhất “Xie xie” thôi. Tóm lại, qua ngần ấy năm đến giờ thì mình thấy là, ngôn ngữ chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để tồn tại thôi, nếu có lúc nào đó không xài được tiếng Việt, tiếng Anh hay tiếng Pháp v.v. thì vẫn hoàn toàn có thể xài body language để đạt được hiệu quả mong muốn cơ mà J
Quyển sách này có một điểm thú vị, đó là bạn hoàn toàn có thể thay thế từ IELTS hay tiếng Anh trong đó bằng một số các từ khác như: học hành, công việc, cuộc sống… mà câu chữ vẫn có nghĩa. Tuy nhiên mình có thể chắc chắn rằng nếu thay như thế thì sẽ chẳng có nhà xuất bản nào điên mà đi in và phát hành nó hoặc nếu có thì chắc chắn nó cũng sẽ là một thất bại to lớn của họ vì đã có đầy self-help books nhan nhản ngoài kia rồi (với lại nếu thế thật thì mình cũng không mua đâu vì mình không có nhu cầu đọc mấy kiểu như thế hehe). Nhưng thực sự thì đối với mình, this book is not about IELTS, this is the book of successs and life, it is about inspiration and psychology. Nó có cái kiểu diễn đạt ý tưởng rất … kiểu Freakonomics (Sorry em vì chị chưa tìm ra được từ nào ok hơn để diễn đạt ý này cả hihi), rất giàu hình tượng, kiểu như Hãy cố bảo vệ môi trường khi viết Writing (y), hay nên xài nhiều từ hạng “Mercedes”, rồi thì “đại dương-đất liền”, “xe đạp”, “táo” và cả một lô các biểu đồ nữa. Và tóm gọn lại thì để đạt được mong muốn thì cần trước tiên là lòng tin, vào khả năng của bản thân và vào hiệu quả của sự luyện tập, sau đó là sự tập trung và cuối cùng thì thành công chính là thể hiện ở khả năng thuyết phục (cứ nhìn vào Martin Luther King hay Linkin Park hay thậm chí cả sự thành công ở một mức độ nào đó của Hitler đi mà xem).
Thực ra mà nói thì đến bây giờ mình vẫn đang sở hữu vô số lỗi mà Kiên đã chỉ ra, ví dụ như siêu lười, chả mấy khi đọc cái gì bằng tiếng Anh ngoài mấy bài báo chuyên ngành, đọc, viết và học tiếng Anh theo kiểu nhà ngôn ngữ học – toàn phân tích ngữ pháp, thích sưu tầm tài liệu về cho chật ổ cứng, viết câu dài lê thê, ghép vô số mệnh đề và dùng một lố that/which hay biết mà vẫn quên không nói “You’re welcome” … Nhưng mình cũng phải viết cái status này để cảm ơn Kiên và những gì em đã chia sẻ trong quyển sách của này vì mình rất hy vọng nó sẽ giúp được nhiều nhiều các bạn khác. Thank you so much.

And one more thing, đừng nghe Kiên Trần, đừng vứt hết đống sách vở tài liệu của bạn đi vì biết đâu bạn lại có thể trở thành một nhà ngôn ngữ học cơ mà =))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét