Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Lựa chọn

Phải công nhận là mình có khả năng mất trí nhớ nhanh thật!
:(
Sáng nay vừa nghĩ ra một lô lốc ý để viết, trên đường đi làm còn lên dàn ý các kiểu xong lúc đến cổng cơ quan còn nghĩ ra được cái tiêu đề là "Lựa chọn". Thế mà chỉ sau một buổi sáng giờ chỉ còn có thể viết ra được mỗi hai chữ "Lựa chọn" thôi chứ còn không nhớ nổi là mình đã nghĩ ra cái gì nữa cả.
Quá sợ luôn! Lần mãi từ nãy giờ còn không ra nổi được một manh mối gì về cái ý tưởng ban sáng nữa luôn.
---
Lúc trưa thì nghe về một vụ tự tử.
Đấy cũng là một lựa chọn.
May quá là mình không chọn con đường đấy.
Trong đời mình chưa bao giờ xuất hiện một mong muốn là phải có thêm bằng được dòng chữ Kết hôn hay Sinh con vào tờ lý lịch cả. Đấy không phải là mong muốn của mình. Lựa chọn của mình là không đầu tư nỗ lực gì vào vấn đề này cả.
Có một người, một chị, cũng là dạng celebrity, không quá nổi tiếng nhưng mình rất ấn tượng với chị đấy. Vì lý do là ban đầu mình cực kỳ ghét bà này vì quá điệu và có cảm giác là cái gì cũng làm quá lên ý. Thi phần nào cũng thấy bà này thể hiện rõ tham vọng muốn giành vị trí số 1. Rồi là cái gì cũng thấy có phần, hát, múa, MC,... nói chung thấy lộn xộn quá đi (theo thái độ tích cực thì người ta có thể sử dụng từ đa-zi-năng để mô tả chị í). Xem chương trình phụ nữ thế kỉ 21 mà từ đầu cho tới hôm thi vấn đáp thì mình càng xem càng thấy ghét :)) Trước đấy chị này cũng có tí tiếng tăm vì làm MC, làm ca sĩ. Nhưng nhạc của chị ý không phải gu của mình, còn phong cách thì mình thấy chảy nước quá nên cũng chả thích. Trong cuộc thi kia thì cứ thấy bà này xuất hiện là mình chỉ muốn tắt tivi, nói câu gì, làm cái gì cũng thấy không ưng nổi. Kiểu nhìn thấy là đã ghét rồi chứ chưa cần tiếp xúc nói chuyện gì luôn (mà thực ra thì người ở trong màn hình, người thì ngoài màn hình, khéo cả đời ngoài cùng hít chung bầu không khí của nước Việt Nam ra thì cũng chả bao giờ chạm mặt hay nhìn thấy nhau bằng xương bằng thịt í chứ :)), thế mà vẫn ghét). Nói dài về cái sự ghét thế để thấy rằng tí nữa sẽ thấy sự vi diệu của cái việc mình có thể quay ngoắt 180 độ từ ghét sang iu cái bà chị này. Ha ha... Chỉ vì một câu nói của chị ý trong phần thi vấn đáp thôi mà mình đúng là từ đấy trở đi càng nhìn lại càng thấy chị ý thật là đáng iu. Ha Ha.
Sự tình là thế này. Hôm thi vấn đáp, chị ý được hỏi một câu đại ý là: Nếu chồng/người yêu mà không tốt (có thể không tôn trọng sở thích, đam mê của vợ hay là sợ mẹ không dám bênh vợ hay có tính xấu gì đó không nhớ chính xác lắm) thì em sẽ làm như thế nào? Nếu thông thường thì người ta sẽ trả lời theo kiểu đặt mình vào giả thuyết đó và tìm giải pháp, kiểu như em sẽ giải thích, em sẽ thuyết phục... nhưng chị Nguyệt Ánh này rất khác người. Ha ha. Chị ý trả lời đại ý là: Em nghĩ em sẽ không bao giờ gặp trường hợp đó bởi vì là người em yêu hay là chồng em thì phải là người mà em chọn. Và em sẽ không thể nào chọn một người không tôn trọng em (hoặc có tính xấu gì gì đó) làm người yêu hay chồng được. Một cô gái cũng có quyền lựa chọn và cần phải biết lựa chọn. Ha ha...
Mình vẫn nhớ là hôm ý điểm phần vấn đáp này của chị ý không cao. Mình rất nhớ điều này bởi vì hôm đấy nghe xong câu trả lời mà mình cứ choáng hết cả váng xong mình thấy phục bà này thế :)) Vì thế lúc công bố điểm thấy điểm của chị ý không cao là mình cũng lại choáng luôn với ban giám khảo. Thấy bất công và thế là nhớ luôn. Em là con gái nhưng em cũng có não chứ, tại sao em lại không được chọn một người không có cái tính xấu ý từ đầu đi hơn là để đến lúc lại phải dùng trí thông minh để nghĩ ra cách giải quyết chuyện đã rồi như thế. Ôi quá phục chị ý luôn! Em ngưỡng mộ chụy! hehe
Về sau mình cũng chỉ thấy rõ là mình có cảm nhận khác về chị ý, không thấy ghét nữa mà thấy chị ý rất thú vị. Mình không theo dõi chị ý trên báo chí nhưng những lần nhìn thấy chị ý trên tivi, dẫn một chương trình nào đó thì cũng thấy vui vui chứ không còn bị cảm giác muốn chuyển kênh vì ghét nữa.
Đợt vừa rồi, rỗi rãi lại đọc tin lá cải xong lan man thế nào lại đọc được mấy bài viết về chị Nguyệt Ánh, rồi còn thấy cả facebook của chị ý nữa. Đọc một hồi mình thấy quả đúng là những gì mình cảm nhận là đúng thật, vì con người có hoàn cảnh sống như vậy nên mới tạo được một con người như vậy.
Đấy - đấy là những gì mình cảm nhận về "lựa chọn" đấy.
------
May quá, cuối cùng thì vẫn nhớ lại được những gì định viết, hehe.
Đối với Josh - Master chef, Leslie Cheung, Kyle Huỳnh, hay cả Chester nữa (thực ra thì mình cũng không biết gì mấy về Chester nhưng cứ nhìn cách thế giới bàng hoàng thì cũng hiểu phần nào), mình đều cảm thấy tiếc trước sự ra đi của họ. Tiếc không phải vì họ đã chọn con đường ấy, bởi có lẽ đó mới thực sự là hạnh phúc của họ. Từ bỏ cũng chỉ là một cách lựa chọn thôi mà. Mình chỉ tiếc là họ đã không có cơ hội để chọn một con đường khác thôi. Và có lẽ cũng hơi tiếc cho những người ở lại nữa, bị mất đi một chút ấm áp trong tâm hồn.
------
... Và cho những người ở lại...
"Và anh sẽ sống như những gì em thầm mơ Và anh sẽ bước tiếp trên con đường mình đã chọn Và khi tôi chết sẽ mỉm cười khi gặp em Khẽ chào cô gái tháng tư của tôi!"

1 nhận xét:

  1. blog của bạn gợi cho mình nhớ về thời yahoo360 :)
    chỉ đơn giản là đọc những dòng tâm sự, suy nghĩ của một ai đó, không tương tác xô bồ như mạng xã hội
    cảm ơn bạn :P

    Trả lờiXóa