Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Ả váy hồng - mình thích giọng văn của bà chị nè !

Ả váy hồng


Gọi là Gái Váy Hồng bởi chỉ có thể gọi ả như thế. Không thể hoa mỹ hàn lâm Hán Việt định danh ả là Hồng Y vì nghe như Giáo Chủ, lại càng không là Hồng Xiêm vì nghe giống trái cây.
Đó chỉ đơn giản là những cô ả không ngại mặc cho mình một chiếc váy màu hồng và hành xử như cục cưng của Số Phận.

Ê hê, chào Ả Váy Hồng!

Người ta nói rằng một cô gái nên luôn có trong tủ quần áo của mình một chiếc váy đen little black dress.
Còn tôi, tôi luôn chọn giữ cho mình ít nhất một chiếc váy màu hồng – một thứ mà theo quan niệm thẩm mỹ chung là một món thời trang không hề dễ mặc.
Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bước chân vào chiếc váy ấy, tôi nhận ra một đặc ân mình từ khước đã quá lâu.Gái ngoan thì chớ vòi quà
Đến tận lúc này, tôi nhận ra người ta phải có một sự dũng cảm nhất định để chọn mặc một chiếc váy hồng. Và sự tưởng thưởng cho lòng quả cảm đó là một đặc ân vô tận.
Đó là một sắc màu dễ khiến kẻ khác nhíu mày, và họ nắm rõ quy tắc hàng đầu của gout thẩm mỹ là phản đề của bất cứ cái gì gọi là mốt hoặc trào lưu.
Người ta cần phải học cách thả lỏng hoàn toàn để mặc vào một chiếc váy hồng, như lần đầu làm tình vậy: vô ưu, mê đắm và sẵn sàng háo hức với mọi nguy cơ. Tâm thế đó cho họ một sự sẵn sàng hồ hởi trước mọi vai diễn của hơn cả 50 sắc thái khác: những lệnh bà bordeaux đài các máu chứa toàn hormone tính dục, những ả váy hoa điền dã với tâm hồn sến vặt, hay những o áo tím cổ kính khiêm cung…
Chớ lầm tưởng họ với những cô nàng tóc vàng hoe ngốc nghếch theo tiếng lóng blondies của người Mỹ, hay những ả chân dài.
Gái Váy Hồng không nhất thiết có đôi gò ngực núng nường hay cặp giò thăm thẳm. Gái váy hồng có thể mignon vừa đủ miệng nhai, với 3 vòng thanh cảnh ốm o của các tín đồ nghiện trà giảm béo hoặc mũm mĩm mềm mại như bất cứ thân thể thật thà trên tuyệt đại đa số những cái giường có thật trên đời. Nhưng dù tóc không vàng hoe và chân cẳng không dài dòng chi mấy, Gái Váy Hồng luôn biết mình đáng được yêu chiều, đang được yêu chiều như mọi cô gái nhỏ và mọi đàn bà xứng đáng.
Bạn có bao giờ lưỡng lự trước một sự đón đưa quá thể ân cần, quá nhiều hoa tươi và những lời yêu đương lạc mốt?
Bạn khiêm nhường tự mở cửa xe, năng nổ xắn tay áo giành lấy volant lái xe, tuyên bố mình là Bà Biết Tuốt, và phát cáu khi đàn ông cho rằng bạn chỉ nên tận hưởng sự chiều chuộng như một bánh bèo vô dụng và xinh đẹp?
Nếu tất cả những câu trên đều đúng, tôi dám cá bạn sẽ không biết phải làm gì với một chiếc váy hồng.
Bạn cho rằng màu hồng và những yêu chiều săn đón quá lố không phù hợp với mình? Hay thật sự bạn đang cho rằng mình không xứng đáng?
Ấy là nghiệp mệnh của gái giỏi, gái ngoan: Bạn không nằm trong diện ưu tiên chánh sách nhận quà. Bởi bạn không vòi vĩnh, bởi bạn mới chính là kẻ ban phát những món quà. Hoan hô, xã hội công bằng tuyệt đối và Phần Số là một gameshow có niêm luật hẳn hòi!
Có lần một chị chủ bút một tờ tạp chí thời trang xa xỉ cỡ bự dè dặt bảo tôi nên chỉnh sửa ngôn từ cho bình dân gần gũi lại, bởi nó…hào nhoáng quá?
Sự rụt rè tội nghiệp của người phụ nữ đứng đầu một cơ quan ngôn luận của nền văn minh xa xỉ trước những gì theo chị là quá hào nhoáng khiến tôi giật mình nhận ra: chị quá giỏi, quá bản lãnh, và do vậy, chị chưa bao giờ thật sự biết đến sự chiều chuộng đến mức hoang đàng phù phiếm mà một người đàn bà đón nhận không bao giờ là đủ, dù đó là một chiếc bánh quá nhiều kem hay những ngôn từ quá chừng hào nhoáng.
Tôi cũng dám cá chị ấy sẽ chẳng bao giờ mặc đẹp nổi một chiếc váy hồng.
Ê, dám làm đàn bà không?
Chúng ta cho rằng mình là những nữ chiến binh váy tía, là lực lượng lao động chính, lèo lái đại chiến thuyền kinh tế địa phương, ta trở thành những vị lãnh tụ gia đình hay những chiến binh công sở tay búa tay liềm tạp dề trước ngực, còn gout thẩm mỹ thì phải có mùa như canh tác nông nghiệp, mốt thời trang thì đã có các tạp chí định đoạt giùm, và ta có thể yên tâm với gout phục sức sành điệu trong an toàn.
Ta hãnh diện tình nguyện làm những nạn nhân của thời trang, cào mòn mỏi lên những chiếc thẻ ngân hàng và thành dạ dày để phụng sự thời trang, và ta chưa bao giờ dám ngang tàng đòi hỏi điều ngược lại.
Và ta bỏ quên cô ả tội nghiệp bên trong chính mình, cô ả vẫn âm thầm khắc khoải mơ một chiếc váy hồng và đầy đủ mọi sóng gió như trong một bộ diễm tình truyền hình lâm li nhất.
 Oái oăm thay, điều đó làm ta yếu đuối đi rất nhiều, và lấy đi mất rất nhiều.
Ta có thêm quá nhiều nỗi sợ.
Ta sợ đau, sợ sến, và sợ ngu ngốc.
Than ôi, trong khi ngu ngốc thật tuyệt vời, đau là một khoái cảm và sến là một nền văn hóa ái tình vàng son bị quên lãng.
Bởi khả năng đau, sến và ngu khờ chính là ân sủng đàn bà!
Rất có thể mọi chuyện đã bắt đầu vào một ngày tháng Ba ở Pháp, khi phụ nữ nước này cuối cùng cũng quyết định sẽ khai hỏa cuộc cách mạng bình quyền.
Đương nhiên là sau đó thì họ thành công và được giải phóng, hura! Họ tài ba, sở hữu những não bộ nhăn như mặt khỉ và bình quyền tuyệt đối!
Và từ đó, những chiếc váy hồng long lanh trong tủ kiếng không còn dành cho ta. Chúng đứng đó, ngọt ngào và ngạo nghễ: “Ê, dám làm đàn bà không?”
Nhưng cuối cùng thì Marilyn Monroe vẫn nhún nhẩy trong chiếc váy satin hồng huyền thoại, véo von ca khúc về những cô nàng biết chọn cho mình những gì lấp lánh nhất, các quí ngài thì vẫn ưa thích những ả tóc vàng hoe, và bà chủ biên Maggie Prescott vẫn hô hào Think Pink trong Funny Face.
Làm đàn bà chưa bao giờ dễ cả, bạn dám không?
Làm Gái Váy Hồng lại càng không dễ, bạn thật sự dám không?
Bạn có sẵn lòng không, để yêu một gã Don Juan, để tận hưởng cái lạc thú thất tình và lại năng nổ rơi tòm ngay vào một trận si tình mới toanh thế chỗ?
Bạn có thể không, bỏ ra những khoảng thời gian mà bạn tưởng là mình không có, chỉ để trang điểm thật kỹ mỗi ngày?
Bạn dám không, diện một chiếc váy hồng xuất hiện giữa nơi chỉ có những bộ suits màu đen và xám?
Dám không, khi hành xử như một cục cưng của số phận giữa những người đàn bà hiện đại năng động và luôn than vãn về số kiếp đàn bà?
Bạn dám ủy mị, ngây thơ, yếu đuối và trả lại những chiếc volant lèo lái cho đàn ông không?
Còn tôi, tôi đã gật đầu với chiếc váy hồng gặp phải như khi tôi gật đầu với lời cầu hôn cuối cùng. Tôi ban tay mình cho người thanh niên hỏi xin nó: “Hãy dẫn dắt tôi, hãy bảo bọc tôi và yêu chiều tôi, vì tôi yếu mềm, vì tôi cần được nghỉ ngơi và vì tôi xứng đáng”.
Còn chiếc váy hồng, tôi mặc nó đến sinh nhật của chính mình, sinh nhật đầu tiên làm vợ. Ở đó, tôi ngâm mình trong hoa tươi, bánh bông lan và thật nhiều quà. Tôi chìm vào tất tật những thứ đó, đến tận cằm, và từ bên trong chiếc váy hồng, tôi gừ gừ khoan khoái.
11/2013
Trác Thúy Miêu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét