một ngày đẹp trời là nắng vàng rực rỡ, gió thổi mát lành, là lượn xe
bát phố, là đu đưa theo nhạc điệu phát ra từ tâm hồn lâng lâng.
Vậy thì hôm nay có lẽ là đẹp giời đấy.
Sáng
vẫn đi làm muộn nhưng lòng nhẹ nhàng vì hôm qua đã có dịp chém gió xả
stress với đứa bạn. Cặm cụi dọn kho, vận động chân tay tí cho đầu óc
thanh thản. Chạy loanh quanh, ngắm mấy em chuột lang đã có thể chạy nhảy
tung tăng như thường mà thấy thật đáng yêu. Trưa thì hơi chạnh lòng tí
vì bị mắng vì cái tội vụng về, vấn đề muôn thuở, bon chen trong hàng và
ngu ngơ với xiền của mình, thế là vì lẩn thẩn trong vụ chọn tiền để trả
mà bị chị bánh bánh mỳ mắng. Hơi buồn một tẹo. Nhưng mà quên mau vì lại
chết vì một em giày xinh, chưa có màu ý, chưa có kiểu ý mà lại ôm vừa
kín hết mũi chân nên yêu em ý là phải rồi. Đến cả lúc ngồi trông xe để đợi chị Trang ở zone 9 cũng nghe được một giai điệu rất đáng yêu nữa chứ. Lạ ghê. Thế rồi đi về chiều lại cắm
mặt vào mớ tài liệu sổ ghi chép các thể loại. à, suýt quên mai còn cái
báo cáo (tự dưng nhớ ra thì kêu thế thôi chứ còn vẫn để mai mới làm cơ
mà). À, còn bận rộn vụ hẹn hò với các bạn vì nhận được lời mời ăn cỗ của
em Chinh. Tối về món nấm đã có mùi men rượu nồng nồng nhưng rồi cũng
qua nhanh vì lại bận rộn lên lịch hẹn hò đi ăn cỗ em Chinh với các bạn.
Phim cũng chẳng xem được nhưng mà cắm phone vào tai nghe nhạc thật đáng
yêu, hầu như toàn anh Tiến Minh. À, mà hôm nay còn sinh nhật bác Kiên
nữa, chúc bác snvv ạ. Hì.
Ôi. một khi tâm trạng thoải mái thì có vẻ mọi thứ đều tươi vui thì phải. Quy luật là thế rồi. Hì.
Quy
Luật. 1h45' đấy, cả buổi tối ôm điện thoại, nói chuyện hết 2 vạch pin
đấy. Lần thứ 2. Nhưng mà đặc biệt là lúc chiều trên đường về vừa nghĩ
trong đầu là hôm nay mà nói chuyện được với bạn ấy thì hay quá thế là
tối về lúc ngồi xuống chuẩn bị ăn thì thế nào lại tự dưng cầm điện thoại
lên và đọc được cái câu hỏi muôn thuở của bạn ấy: hôm nay có rảnh không
cậu? đấy. ngộ nhỉ. mà lúc mình đọc tin là tận khoảng gần nửa tiếng sau
khi bạn ấy gửi tin nhắn cơ. Thế là nhắn lại và rồi gọi lại và lại buôn.
Lần này không bị vấp như lần trước. Không biết phải nói gì. Lần này thì
gì cũng nói. cứ nghĩ ra là nói. mình nói nhiều và nghe cũng nhiều. Bạn
ấy rất giống mình ở một vài điểm và cũng rất khác mình ở một vài điểm. Ừ
thì là 2 cá thể khác nhau mà. Nhưng lần này mình thấy rất thoải mái chứ
không bị khớp và trăn trở nhiều như lần trước. Một sự thân quen ở một
mức độ nào đấy. Thoải mái. Thời điểm này rất ok.Và chẳng muốn nghĩ đến
tương lai sau cái thoải mái ấy (như cái tâm trạng lúc đang gõ đến đoạn
này này, bắt đầu có những len lỏi buồn buồn). Nhưng lúc ấy chẳng thế
đâu. Cứ lan man. mà đúng là lan man kinh khủng. Chẳng đầu chẳng cuối. Cứ
vặn vẹo. Cứ hỏi và cứ đáp. Cứ nói lằng nhắng. Từ đầu câu đến cuối câu
cũng chẳng hiểu mình đã nói gì rồi. Nhưng vẫn nói miệt mài. Thỉnh thoảng
"bị phải" nghỉ mấy phút nhưng rồi lại tiếp tục. Loanh quanh mà không
luẩn quẩn, lộn xộn, lộn tùng phèo mà vẫn thấy thật mạch lạc. Thật ra là
vì mình quá bất ngờ vì vừa nghĩ đến bạn ý, vừa ước (hơi quá nhưng có lẽ
là ước thật đấy) chia sẻ với bạn ý xong tối về lại thành hiện thực luôn.
Chắc là mình mừng quá mà quên sạch những gì lăn tăn đi.
Ôi. cuộc đời. thật lạ lùng và cũng thật đáng yêu. Giờ mình đang cảm thấy
rất thanh thản. Cám ơn cậu đã làm nên một ngày đẹp trời của tớ, bạn
của tớ ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét