Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

ngày thứ 7

thứ 7 trôi qua, ở nhà, giặt quần áo cả tuần, tắm, ăn, ngủ rồi fb một tí. yahoo tin tức một tí, đọc một tí, chat một tí, trả lời tin nhắn một tí. bụng thì sôi òng ọc, chả hiểu tại sao, từ sáng đến giờ.
Và giờ cuối ngày thì có người lại hỏi, thế thứ 7 có đi chơi đâu hem? và rồi thì còn hỏi là ngày nào ở nhà cũng trùm chăn fb thôi à? có bạn bè đến nhà bao giờ k?
Chà, đời thật là đời, bạn Vĩnh Trung trong SG vừa hỏi thăm mình cái vụ chụp ảnh hoa cải. Bạn ý bảo dạo này khám phá địa phương thôi (ý là SG thôi chứ k đi mấy tỉnh xung quanh nhiều như đợt trước). Mình cũng bảo thế là hay, đi mỗi ngày một tí, khám phá chính cái nơi mình đang sống ý.
Cái cuộc sống này nó quá khó để mà biết được hết. ngay cả những thứ ở ngay cạnh mình cũng thế.
Hôm nọ lượn buổi trưa, lượn một hồi thì quyết định đi vào ăn bún ngan ở một hàng ở Đinh Liệt, 30k một bát, biết thế nào là ăn quà phố cổ, đắt xắt ra miếng. Ngồi ăn bún và hóng chuyện của các bà các cô. Xưng hô đúng kiểu ngày xưa, "bà để cho em yến gạo. nhà em chả thích gạo này gạo kia chỉ thích gạo này" rồi thì "Bà ở đâu để cháu bảo người chở đến" mặc dù bà bán hàng còn già hơn bà mua hàng mà vẫn xưng cháu... Cái kiểu bán hàng chả biết có phải người Hà Nội k nhưng có vẻ giống giống kiểu ngày xưa. Mình ngồi đấy và trong vài phút có cảm giác đang sống một cuộc sống khác, hoặc là kiểu đang xem ti vi hoặc ngồi nhìn qua cửa sổ ý. Cái gì đấy mình k chạm vào được. Cứ ngồi và nhìn vào nó thôi.
Đấy lượn một ngày, sống một vài phút khác mọi ngày. Thế đấy.
Mình vừa đánh cược. Bạn Quang Trung bảo cược một chầu kem là mình không mời mà bạn ấy vẫn sẽ tìm được nhà mình ở đâu để vào chơi. Ôi chà. Không biết nói gì. Cược thì cược, mình bảo thế. Có điều mình cũng bảo là mình không mời đâu nhé. Đúng là không biết nói gì. Bạn ấy bảo, Tết nhé, Tết sẽ đến đòi kem. Có kem ăn là được rồi, còn lại quan trọng gì. Ừ, Kem là quan trọng nhất thì ok. Còn lại thì là vấn đề của mình chứ đâu phải của bạn ấy đâu. Làm sao bạn ấy biết được. Mà mình cũng chẳng muốn nói. Nhà ư? đây có phải nhà mình k? Đến mình còn chẳng trả lời được cơ mà. Đến mình còn chẳng biết thì làm sao mình mời ai đến nhà được chứ?
Bạn ấy lại hỏi mình thế với mình cái gì mới là quan trọng? Với mình bây giờ đâu là nhà mình mới là quan trọng. Bỏ qua thôi. bb & g9.
---------------
Cậu à, cậu lại làm tớ buồn trong một ngày như hôm nay đấy. Cậu làm tớ phải nghĩ về vấn đề tớ chẳng muốn nghĩ đến, cái mà tớ muốn bỏ sang một bên để mà bước đi trong cuộc đời này thế mà rồi thỉnh thoảng vẫn không làm được. ôi, chán quá. Một lời đề nghị dễ thương, một cuộc cá cược thú vị vừa bị biến thành một nỗi buồn không hề nhẹ. Mà tớ cũng làm cậu mất hứng đấy chứ. Cái hứng thú ít ỏi dành cho một đứa chả có mấy thú vị như tớ. Chà, thôi thì duyên số là thế. Chỉ có thể thân đến một mức độ nào đấy thôi. Không lại gần quá được đâu. Vì bản thân tớ sẽ không bao giờ mở lòng ra hết mà. Vậy nên đừng hỏi tại sao mình không kiếm được ai nhé.
Vậy là sắp hết một năm đầy thú vị và cũng đầy sóng gió rồi. Còn vài ngày nữa thôi. Thời gian cứ trôi như đúng nhiệm vụ của nó thôi mà. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét