Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Lý do lý trấu

Cái này thì cũng đã nghĩ mãi rồi, nghĩ từ lâu, định thần từ bé rồi, giờ chỉ viết ra cho có bài có vở mà thôi. Mà cũng tại dạo này lắm việc bận đến cái lý này ý mà.
Thực tình mà nói thì đến cái tuổi này đi đâu người ta cũng chỉ bàn có một chuyện, hỏi có một chuyện. Ấy là cô lấy chồng chưa? sắp chưa? định chưa? ... Được câu thứ nhất như thế thì sang đến câu hai là được mấy cháu rồi? trộm vía cháu nó ăn uống thế nào? ... Đi nhiều, nghe lắm mãi thì đâm quen. Người hiểu biết thì cũng gọi là hỏi cho có lệ, hỏi cho vui miệng, xong thôi cũng chả để tâm vì việc của người ta chứ can gì đến mình đâu. Lại có người nhiều chuyện, thích lên mặt dạy bảo thì lại ca cẩm cho một bài, nào là đấy là lẽ trời định ra trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng... Đấy là câu của thế hệ trước, tạm gọi là các cụ dạy thế. Ngày nay các bạn trẻ cũng tiến bộ, văn minh, đọc nhiều biết rộng, các bạn ấy lại dạy rất khoa học rằng, con gái có thì, nên sinh nở sớm thì tốt cho cả mẹ cả con, mà tốt nhất là trước 30 tuổi là phải xong đủ tiêu chuẩn hai đứa nhà nước cho rồi. Chẹp.
Ôi nghĩ mà thấy buồn cười. Cái tình cảnh này y như cái hồi vụ tiêm nhầm vắc xin sốt xình xịch ấy, đến đi ra hàng nem chua nướng vỉa hè ngồi ăn mà cũng nghe các bạn trẻ ngồi bàn tán như đúng rồi, vẻ như hiểu biết lắm. Nói thật là mình sợ cái kiểu hiểu biết nửa mùa, đọc nhiều biết rộng mà toàn cái thứ "'văn minh mạng" ngày nay thì sợ lắm. Cứ cái gì có dính chữ khoa học vào là tin sái cổ, chả thèm động não xem cái "khoa học" số 1 nó có mâu thuẫn gì với cái "khoa học" số 2 không nữa. Kiểu ấy thì thà cứ không hiểu biết như các cụ hồi xưa xong làm theo phép cũ khéo còn hay hơn.
Chỉ một ý thế này xem các bạn trẻ ấy ý kiến ra sao nhé: Các bạn nữ giờ nhao nhao đòi bình quyền, đòi tự do, đòi đi đây đi đó thế mà rồi mấy bạn nam thì vẫn đòi vợ phải đẻ con trước tuổi 30, xong vợ chăm lo được cho con ngoan nhà đẹp thì thử hỏi hai bên xoay sở như thế nào được? Thuận buồm xuôi gió thì 22 tuổi xong đại học, 24 tuổi xong cao học, nhanh thì 28 tuổi thành tiến sĩ, 30 tuổi đi làm ổn định được 2 năm là kịp đẻ được 1 đứa. Nhưng ở đời mấy ai được như thế chứ? Mà đấy là đường đi lối lại phải rõ ràng, năng lực bản thân siêu việt cộng với gặp đức ông chồng cũng là thần thánh nốt chứ không thì chịu.
Ý mình thì đã quyết từ lâu nên cũng chẳng thể bảo như người ta hay nói là do tại xung quanh toàn mấy bà chị già suốt ngày kể lể chồng con đâm ra làm cô em chán đời. Cái kiểu đời nó là thế, nhìn qua là biết rồi, cần thì đọc trong truyện, trong sách từ cổ chí kim nữa thì càng biết rõ thêm ra mà thôi chứ cũng chẳng có gì lạ cả. Ai ngộ ra thì hiểu mà ai không biết thì cứ lối đấy mà bước rồi sự thể cũng chỉ có thể ra như thế mà thôi. Mà thực ra thì hiểu đấy, biết đấy cũng chỉ để biết vậy chứ chưa chắc đã xoay vần được gì cả đâu. Biết để bình tâm hơn thôi. Vì nhiều người không hiểu, không biết thì lắm lúc lại thành ra nhiều chuyện hoặc vô duyên lắm.
Mấy năm gần đây rộ lên cái mốt gọi là Single mom. Bản thân mình chả thấy có vấn đề gì với các chị các cô nuôi con một mình nếu không nói là thương là xót. Vì hoàn cảnh này nọ họ phải ra cái quyết định chả lấy làm vui vẻ gì, họ cũng phải cố gắng nhiều lắm chứ vì mấy người phụ nữ được mạnh mẽ, kiên định đâu. Nhưng chả hiểu sao có một thời gian Single mom như thể là một cái mốt, một kiểu trào lưu ấy. Nhiều người nổi tiếng làm vậy, báo chí đưa tin vậy là xã hội lại rộ lên một kiểu mốt. Mình rất ủng hộ Single mom trong hoàn cảnh một gia đình mà người cha không đóng vai trò gì một cách cố tình hay vô ý, khiến đứa trẻ chẳng có một chỗ dựa đúng nghĩa thì người mẹ nên mạnh dạn mà tách con mình ra khỏi cái tổ ấm giả tạo ấy, đừng có chịu đựng, lấy lý do vì con xong cuối cùng chả ai được vui vẻ, hạnh phúc. "Vì con" thì cả hai bên cha, mẹ đều phải vun vào, đừng có lôi con ra làm cái bình phong để giải quyết các vấn đề riêng giữa ông cha bà mẹ, như thế là ác. Nhưng cái kiểu các chị độc thân, không chồng, quá lứa lỡ thì hay vì một lý do nào đó cứ muốn làm Single mom bằng cách đi "xin" một anh nào đấy để có một đứa con và nói rằng chỉ cần anh cho là được còn sau anh không cần ra mặt, không cần có trách nhiệm gì, thì mình không chấp nhận được. Các chị ấy làm thế là ác lắm. Vì quyết định có con là của các chị ấy nhưng mọi điều sau này gặp phải thì chỉ có đứa bé phải chịu mà thôi. Đừng nghĩ là mình sợ thiên hạ lắm lời, thị phi này nọ, xin lỗi chứ, miệng liền tai, họ nói họ tự nghe chứ can gì đến mình đâu mà sợ. Nhưng đứa bé thì khác. Mới mắt nhắm mắt mở ra đời đã phải nghe người ta sầm sì, người ta coi thường, lại còn chịu đủ lẽ thiệt thòi vì không có cha ở bên, người chết đi rồi thì đi một lẽ, đằng này thì... Như vậy thì có tội cho nó không? Đấy không phải lỗi của nó mà nó cứ phải chịu bị thiên hạ đánh giá này nọ, thiệt thòi đủ thứ. À, các chị bảo xã hội giờ văn mình lắm, người ta không thế nữa đâu. Vâng, các chị cứ mạnh miệng vậy đi chứ miệng của người ta, đầu của người ta, người ta thích nói gì thì nói, thích nghĩ gì thì nghĩ, các chị có quản được không? Các chị bảo các chị giỏi giang, làm mẹ làm luôn được cả cha. Nhưng tạo hóa đã sinh hai giới thì có cái lý của tạo hóa. Nếu đứa bé vô phúc mồ côi cha hay gặp phải người cha không ra gì thì đúng là cái số nó phải chịu vậy, chứ đằng này nó cứ đương nhiên phải chịu thiệt thòi chỉ vì mẹ nó thích làm single mom thì quá đáng lắm. Thêm một lý lẽ nữa mà chắc ít kẻ đã nghĩ đến, hoặc cũng ít chị đi theo cái hướng này nên cũng chưa nghĩ tới, ấy là hạnh phúc sau này của các cháu có thể bị ảnh hưởng chỉ vì nó không biết cha nó làm ai. Chưa nghĩ tới chuyện sau này lớn nó bị đánh giá về gia thế này nọ, vì có thể chị là người tài giỏi, lo cho con chu tất, cháu phương trưởng, giỏi giang cũng chẳng kém cạnh ai, ra đường người ta nể vì cũng chẳng ai dám nói gì. Nhưng các chị nào định nhắm mắt làm liều đi xin tinh trùng từ ngân hàng mà không biết người cha là ai, hoặc xin từ một anh tốt bụng nào đấy mà giữ ý, vì không muốn ràng buộc, gây thêm gánh nặng cho các ân nhân mà không có ý định cho bố con biết mặt nhau thì xin các chị nghĩ lại. Đây là vấn đề khoa học đấy ạ. Sau này các cháu lớn, chẳng may anh em cùng cha khác mẹ lại có duyên gặp gỡ mà yêu quý nhau, thử hỏi các chị mở mồm nói với con các chị như thế nào để cháu nó không đau lòng. Các sự đánh giá của xã hội hay chuyện gièm pha này nọ của người đời nói cho cùng vẫn là vấn đề lý tính, tâm lý vững một chút là yên, chưa kể sau này văn minh, chả ai đánh giá gì nữa thì càng hay. Nhưng cái chuyện tình cảm giữa con trẻ thế hệ sau lại là vấn đề tình cảm, may mắn thì chỉ là vui vẻ, nhận thân nhận thích, nhưng sâu nặng ra thì lại vô cùng khó xử. Và lỗi rõ ràng không phải của bọn trẻ con thế hệ sau, lỗi là của người mẹ. Chả lẽ đến lúc ấy các chị mới nhận ra cái ích kỉ của mình à? Phải đến lúc con oán mẹ các chị mới thấy ân hận thôi ư?
Nếu vô duyên với đời quá, cô quạnh quá thì xin các chị ra ơn giúp đời, các chị hãy chịu khó đi tìm nhận con nuôi, làm ơn làm phúc vừa cứu đứa bé không cha không mẹ chăm lo vừa là giúp mình. Được như thế là đẹp nhất, lợi cả đôi bên. Còn không mà các chị vẫn muốn tự mình mang bầu sinh nở thì cũng xin các chị nghĩ cho kĩ và cũng đừng vì không muốn tạo gánh nặng cho ân nhân của các chị mà không cho con các chị biết cha nó là ai, cho dù kể cả người ấy không đóng vai trò gì trong cuộc sống của hai mẹ con cả.
 Đấy là chuyện single mom thì lý lẽ là vậy. Còn chuyện yêu đương thì mình vốn nghĩ duyên phận cũng đã định sẵn rồi. Nếu có duyên có phận thì sớm muộn gì cũng gặp, muốn nhanh, muốn gấp cũng chẳng được. Còn mà đã vô duyên vô phận thì chịu thôi.
Mà kể cả chuyện lấy vợ lấy chồng ngày nay của nhiều bạn làm mình cũng chẳng hiểu ra làm sao cả. Mấy ông bạn quí của tôi đều là người đầu óc khoáng đạt, thông suốt nhiều chuyện nhưng có lúc thốt ra cái câu: Sao bà chưa có người yêu? không định lấy chồng à? Mà tôi nghe nói là con gái nên sinh đẻ trước tuổi 30 mới tốt đấy nhé.... Ôi cứ cái kiểu ấy là tôi không chịu nổi các ông đâu các ông bạn của tôi ạ. Xin thưa các ông, tôi học sinh học đấy ạ, tôi quá hiểu những điều các ông dạy ấy chứ. Đấy, các ông mang tiếng học rộng biết nhiều, phóng khoáng, minh tuệ mà còn thế thì còn nói gì đến mấy bà bạn của tôi, suy nghĩ vẫn còn tân cổ giao duyên lắm, thì còn đến mức chán nào nữa đây. Xin thưa các ông các bà trả lời cho tôi mấy cái thắc mắc để tôi hăng hái mà đi theo lối các ông các bà chỉ được không ạ?
Một là sao các anh các chị lại lấy vợ lấy chồng thế? Xin đừng bảo với tôi mấy câu trả lời mà muôn đời truyền nhau nhé. Đừng bảo tôi là giai đến tuổi, gái đến thì thì cưới nhé. Đừng bảo tôi lấy vợ lấy chồng để báo hiếu nhé, nói thật là tôi chả hiểu "hiếu" thì liên quan gì ở đây luôn? Tôi vô cùng muốn biết điều ấy đấy ạ. Tôi muốn anh chị trả lời giúp là thời buổi này có được mấy người lấy chồng lấy vợ mà ngồi xuống suy ngẫm lấy một tí về vấn đề tại sao lại cưới, hay hai người thật sự cần nhau như thế nào? Hay các anh chị chỉ nghĩ xem cưới như thế nào, chụp ảnh ở đâu, ăn cỗ gì, đi trăng mật ở đâu... mấy vấn đề "to nhớn" ấy thôi? Tôi thấy bây giờ không phải là người ta không nghĩ đến cái ý tôi băn khoăn ấy đâu, người ta cũng vắt óc ra nghĩ, cũng trăn trở chán chê, nhưng là cái lúc sắp sửa bỏ nhau người ta mới nghĩ đến ý đấy thôi. Tôi hay gặp những người cưới xong vèo một cái, năm trước năm sau đã có đứa con bụ bẫm xinh xẻo thì mới ngồi băn khoăn mơ màng đến cái lý cái lẽ ấy, mới tự hỏi rằng sao lại cưới nhau, sao lại cần nhau. Lúc ấy thì nếu may ra nghĩ thông được thì người ta nhường nhịn nhau mà sống tiếp cùng nhau, còn không thì họ chia tay, mọi chuyện nhẹ nhàng lắm. Vậy nên giờ cũng có một phong trào nữa mới nổi của cái lứa đời đầu 8x là "tập 1, tập 2" đấy ạ.
Hai nữa là trả lời câu trên mới là chuyện giữa hai anh chị thôi, chứ các anh chị đã nghĩ đến chuyện với gia đình, với họ hàng, với xã hội chưa? Dạ vâng, tình yêu của hai anh chị đẹp lắm, vững như núi, rộng dài như sông, như bể ấy, có gì mà lay chuyển, gió mưa nào mà xâm phạm được. Vậy thì vô cùng xin lỗi chứ chắc có lẽ hai anh chị sinh trưởng ra từ trại trẻ mồ côi nên mới được vậy. Không thì chắc các anh các chị sống trên mây rồi. Nếu không thì sớm muộn gì hai anh chị cũng phải ngồi lại mà nặn óc nghĩ về câu hỏi số một với cái đơn xin ly hôn chuẩn bị kí đặt trên mặt bàn ấy. Tình yêu thì rõ là chuyện của hai người nhưng đừng nghĩ hôn nhân cũng chỉ là chuyện của hai người nốt. Vấn đề đạo đức xã hội, quan hệ gia đình là một chuyện thôi, tất nhiên trong xã hội văn minh, hiện đại, Tây hóa thì các anh chị có thể vứt vấn đề này sang một bên cho đỡ ngáng đường, chả ai nói gì, xu thế thời đại thôi mà. Nhưng quả tình là sống thế cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Bao giờ thêm bạn bớt thù chả hay hơn, nói gì đây còn là thêm thân thêm thích.
Đấy, tôi thì nhát, kĩ tính, cầu toàn, lại hay cả nghĩ đâm ra hay nghĩ lung tung, suy luận vớ vẩn thành ra tôi thấy cả hai câu hỏi trên mà không có duyên có phận thì cũng chịu. Vậy nên tôi kệ số phận thôi. Tôi dành tâm sức để suy nghĩ và cố gắng việc khác, như kiếm tiền và đi chơi.
---
Viết lách một tí nhân một ngày mà văn hóa phương Tây gọi là ngày của Mẹ.
Khua môi múa mép một tí gọi là... nói chung là nói người ngang với người dưới thôi chứ nhìn lên trên thì chả dám mở mồm, vì chưa cần hé rằng gì thì chỉ cần động đến các vị ấy thì đã sai lè lè ra rồi.
Thế gian này đầy kẻ chỉ nói ngoài miệng thì hay thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét