Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

Người lang thang

Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ rồi. Lúc nãy đọc một đoạn trong quyển của chị Bùi Mai Hương kể về những ngày chị ấy ở Cairo làm mình chợt nhớ đến cái lúc ngồi ở bến xe bus, vào ngày đầu tiên của kì nghỉ này.
Hôm đấy là thứ 5, mình đi xe bus đi làm để tối sẽ lên xe đi Đà Nẵng luôn. Mình thích đi xe bus vì sẽ có thời gian cho đầu óc tha hồ bay bổng, không phải căng thẳng với đường sá với xe cộ. Và trong lúc bay bổng như vậy bao giờ cũng sẽ gặp được một cái gì đó.
Hôm ấy mình gặp một bác lang thang, và tâm trí bác ấy cũng không bình thường. Một người điên, lang thang, không nhà cửa. Mình chợt nghĩ: có lẽ nào đó là mình trong tương lai không?
Có lẽ sau này mình cũng thế. Cũng điên, cũng lang thang, không nhà cửa. Sống vất vưởng trong con mắt người đời nhưng lại rất thích thú trong con mắt của bản thân. Có lẽ chả phải là sau này, mà bây giờ cũng đã thế rồi ấy chứ.
Cái lúc mình ngồi ở bến xe bus, balo to oạch đeo sau lưng, còn ngay bên kia đường, đúng tầm mắt mình nhìn là người lang thang ấy, đang lục lọi tìm kiếm một cái gì đó trong túi rác người ta vứt ở lề đường. Bác ấy móc ra một cái túi, tìm thấy mấy túi trà lipton vứt đi, bác ấy dứt mấy cái nhãn ra cất cẩn thận vào cái túi da đeo chéo trên vai còn lại thì bỏ cái túi trà vào lại túi nilon và cầm ở tay rồi đi ra chỗ khác. Mình cũng thế. Mình cũng có cái sự thích thú bất tận với việc nhặt nhạnh và phân loại những thứ bé bé, vớ vẩn như thế. Mình cũng ngồi ngẩn ra được để nhìn cái túi nilon bị gió cuốn lên quẩn quanh chỗ người lang thang ấy mỗi lần một cái xe đi vụt qua. Một bác lớn tuổi đạp cái xe đạp đúng y như một cảnh phim đen trắng quay chậm từ thời Charlie Chaplin, từ từ, chậm rãi bác lướt qua hết khung hình có người lang thang ở cảnh phía đằng sau. Sau đấy là một bác khác, đi xe Spacy, và không hiểu sao bác ấy lọt vào khung hình ở đúng lớp hình ảnh bác xe đạp vừa đi qua và lướt qua cũng với kiểu như cảnh phim quay chậm như thế. Trong khi cái lớp hình đằng sau là người lang thang và lớp hình đằng trước là xe cộ các loại cứ lao đi vùn vụt, xẹt qua xẹt lại, rất nhanh, chẳng kịp nhận ra ai cả, dường như không đổi.
Mình ngồi nhìn cái khung cảnh ấy. Cảm giác trống trơn, chả nghĩ gì, không buồn, không vui, không cảm xúc. Hồi sau nghĩ lại cái lúc ấy chợt thấy là lạ, Mình vừa nghĩ rằng mình giống người lang thang kia thế, liệu đó có phải là tương lai sau này của mình không thì mấy giây sau mình lại rơi vào trạng thái trống trơn, chả nghĩ ngợi gì.
Chà, chắc giờ mình cảm thấy oải quá, động nghĩ cái gì là nước mắt tủi thân lại chạy vòng quanh được ngay, hoặc không thì cũng là cảm giác bất lực với công việc. Chắc thế nên mình thấy ổn với cái tương lai mất trí, không cảm xúc vừa vẽ ra kia. Nó như kiểu một sự giải phóng cho những uất ức, những đè nén lên tâm trí mình.
---
Mai sẽ bắt đầu đi làm bình thường sau kì nghỉ. Bao giờ cũng sẽ là cảm giác kinh khủng vì trở lại một guồng quay cũ sau mấy ngày được tự do. Mình thì thấy nó nặng nề hơn vì mình đang có những kì vọng với công việc, và trong mấy ngày qua mình vẫn không điều khiển được nó. Không sao cả. Có thể tự nói với mình như thế nhưng mình biết là chả nên tự an ủi mình, vì bản thân công việc giờ nó cũng bắt đầu khó khăn rồi.
---
Một chút bấn loạn.
Một chút mất phương hướng.
Một chút chán nản vì đường còn dài mà mình vẫn phải chịu trách nhiệm một mình.
Một chút oải, một chút buồn, một chút..... Cái gì cũng chỉ một chút thôi. Tự ti. Nhát. Sợ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét