Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

đi, đi, đi và chuyện đi

Sáng nay mình vừa xem một chương trình du lịch. Chương trình bắt đầu cũng giống các chương trình du lịch kiểu trải nghiệm khám phá khác. Anh dẫn chương trình là nhân vật trải nghiệm đến ở homestay để khám phá một bộ lạc có tên là Bajau Laut, một bộ lạc ở Malaysia. Người Bajau trước kia chỉ sống trên những con xuồng hẹp và dài, họ là những du dân đại dương, cả đời chỉ lênh đênh trên biển. Nhưng sau này do áp lực từ chính quyền, họ đã lần đầu tiên định cư, lập một ngôi làng nổi trên mặt biển, tên là Sampela, nằm trong khu vực tam giác san hô ở Nam Thái Bình Dương. Ngôi làng được mở rộng một cách tự nhiên trên những bãi san hô chết, gồm những ngôi nhà sàn, cách mặt nước khoảng 2,5m. Làng không có điện. Nhà nào nghèo thì vách liếp, mái lá. Nhà giàu hơn thì có mái tôn, giàu nữa thì mái ngói, có điện, có chảo vệ tinh. Nhưng chủ yếu khu nhà giàu đấy là của dân Hồi giáo nhập cư sau này chứ người gốc bộ lạc Bajau thì chỉ toàn những người vô thần và siêu nghèo thôi.
Anh chàng dẫn chương trình (tên là William, mình gọi tắt là Will đi) lúc đầu đến gặp người tộc trưởng, ông này là người sẽ quyết định xem du khách sẽ ở trọ trong gia đình nào. Will đến ở nhà Khabei, theo phong cách 3 cùng, cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi làm các công việc trong cuộc sống hàng ngày với họ. Anh này có vợ và 3 con. Đứa lớn nhất tên là Lobo, là một cậu bé rất hoạt bát, thường nghĩ ra những trò giải trí cho cả nhà trong những lúc mưa gió, không ai ra ngoài được. Ăn với ngủ thì khỏi nói, nhà chỉ có vậy, chủ ăn gì thì khách ăn nấy và thế là lần đầu tiên anh chàng Will ăn cá cả đầu. Cả gia đình ăn-ngủ-nghỉ trong một gian nhà, phía bên hông nhà là một chái nhỏ làm bếp và chỗ tắm giặt. Will theo Khabei, cha anh và những người anh em đi lặn bắt cá ở rặng san hô. Và Will đã cảm thấy thật choáng ngợp khi nhìn thấy Khabei và những người khác bơi lặn giữa rặng san hô sặc sỡ. Họ lặn ngụp ở độ sâu 15-20m dễ dàng như người nông dân chạy nhảy trong khu vườn vậy. Dụng cụ bắt cá của họ là một cây súng bắn lao. Khabei bảo Will là anh có thể bắt khoảng 10 con cá với mũi lao của mình. Số cá này không chỉ để gia đình họ ăn mà còn để những người phụ nữ mang ra chợ bán và đổi lấy những thứ nhu yếu phẩm khác như gạo hay dầu. Ngày tiếp theo, Will theo những người phụ nữ ra chợ. Họ chèo thuyền đến khu đảo gần nhất và cố gắng bán cá nhưng những người mua có quá nhiều lựa chọn tốt hơn nên họ phải quay về mà không bán được con cá nào. Lúc này Will mới thấy được sự vất vả của những người dân Bajau. Họ bị những người dân trên đảo coi thường và ép giá rất nhiều. Will còn thốt lên một cách đầy phẫn nộ: "Tôi thậm chí còn nhìn thấy một người đàn ông đã nhổ nước bọt vào những người bán cá bên dưới cầu tàu". Còn người phụ nữ dẫn anh đi chợ thì nói gì, cô ấy chỉ đơn giản nói là: "Những con cá này quá bé. Chúng ta phải về thôi vì nếu cứ không bán được như thế này thì chúng sẽ ươn hết mất. Ngày mai chúng ta có thể thử quay lại. Còn chồng tôi sẽ phải đi kiếm những có cá to hơn". Nhưng sau khó khăn về con người thì lại đến sự khó khăn do tự nhiên gây ra, đó là những cơn bão biển. Hai ngày liền sau đó không có ai ra khỏi nhà được vì có một cơn bão tràn qua làng của họ. Nhưng nếu cứ ở trong nhà mãi thì họ sẽ chết đói vì không còn gì ăn. Vậy nên Khabei đã ra ngoài trong khi trời vẫn đang mưa để cố gắng bắt cá và anh nói là sẽ chỉ đi trong một tiếng đồng hồ thôi. Lần này Will không đi cùng Khabei. Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua mà Khabei vẫn chưa về khiến Will rất lo lắng. Nhưng may là cuối cùng thì Khabei cũng về với một vài con cá. Anh giải thích là vì thuyền của anh bị hỏng nên mới lâu như vậy.
Câu chuyện vừa rồi chỉ là phần một của loạt chương trình và mình mới chỉ xem được đến đó thôi. Nhưng khi xem những cảm nhận của Will mình chợt nhận thấy là đã có những lúc trong những chuyến đi của mình mình cũng đã có những cảm xúc tương tự. Có những lúc mình choáng ngợp trước cảnh sắc thiên nhiên, trước những con người biết vượt lên sự hung dữ của tự nhiên để bám trụ với cuộc sống. Nhưng cũng có những lúc mình lặng người trước họ, mình thấy buồn hoặc phẫn nộ thay cho họ, dẫu biết rằng những cảm xúc đó nhiều lúc cũng chỉ là vô dụng.
Mình kể lại câu chuyện của Will để giúp bản thân mình diễn đạt những gì mình cảm thấy cần có trong những chuyến đi. Đi để làm gì? Tại sao lại cứ phải đi? Mình đã từng hỏi bản thân điều đó, và cũng có nhiều người cũng băn khoăn như mình. Như quan điểm của người viết trong link này cũng vậy (https://www.google.fi/amp/s/wanderlustlifechanel.wordpress.com/2016/12/30/phan-bien-chu-nghia-xe-dich-hay-nhung-dieu-thuong-bi-hieu-sai-ve-cuon-nguoi-hobbit-dich-tu-art-of-manliness/amp/ )(https://www.google.fi/amp/s/wanderlustlifechanel.wordpress.com/2016/12/30/phan-bien-chu-nghia-xe-dich-hay-nhung-dieu-thuong-bi-hieu-sai-ve-cuon-nguoi-hobbit-dich-tu-art-of-manliness/amp/ )
Mình thấy với nhiều người bạn mình thì đi chỉ là sự trốn chạy. Bạn bị stress trong công việc? Bạn gặp những vấn đề rắc rối trong gia đình? Vậy thì đi đi, đi du lịch ở đâu đó, khám phá những vùng đất mới và QUÊN đi rắc rối. Ồ, chỉ cần QUÊN là xong thôi ư? Không. Rõ ràng không chỉ cần đi và quên đi những rắc rối trong vài ngày mà mọi việc sau đó có thể tự nhiên đâu vào đấy được hết. Chính bản thân những người bạn kia cũng mình cũng thừa nhận điều đó.
Một điều nữa: Bạn cũng có thể nói rằng, vì tôi chưa tìm ra được cách nào tốt hơn thì ít ra việc đi đâu đó và tạm quên đi thực tại còn có thể giúp tôi giảm bớt căng thẳng và biết đâu ở một nơi xa xôi nào đó tôi lại có cơ hội tìm ra câu trả lời tôi đang cần thì sao? Đúng. Bạn có cơ hội đó, tìm ra được câu trả lời cho mình. Tôi cũng đã tìm cho mình những câu trả lời tôi cần trong những chuyến đi của tôi. Một người bạn của tôi cũng vậy. Nhưng có một điều là cô ấy chỉ tìm ra vậy thôi, chỉ biết câu trả lời nhưng cô ấy không thay đổi, lại tiếp tục cuộc sống với nhiều vấn đề stress và lại tiếp tục đi, chỉ để giải tỏa tạm thời. Vậy nên điều bạn cần làm là phải cố gắng nắm bắt cơ hội đó chứ không chỉ biết rồi lại để không nó đấy và rồi lại tiếp tục cái điệp khúc than vãn trước đây của bạn. Làm vậy chỉ khiến tâm trạng bạn xấu đi mà thôi. Thứ năng lượng xấu đó không chỉ ảnh hưởng đến bạn mà còn bao trùm lên cả những người xung quanh bạn nữa, và điều này thì rõ ràng là tôi không chấp nhận nổi. Tôi đã từng gặp và bị ảnh hưởng bởi thứ năng lượng xấu xí đó trong một chuyến đi ngay thời gian vừa rồi, khi tôi cố gắng nói với cô bạn tôi rằng cô ấy đã tìm ra môi trường sống mà cô ấy cảm thấy thích hợp hơn thì hãy thay đổi đi, hãy từ bỏ cái cũ đi. Nếu cứ tiếp tục như cũ thì rõ ràng là cuộc sống của cô ấy vẫn sẽ bế tắc như vậy mà thôi. Tôi cũng nói rằng, hạnh phúc của cô ấy là cảm xúc của cô ấy, không ai cảm nhận điều đó thay cô ấy được, cha mẹ cô ấy cũng không làm được điều ấy, và nếu họ thật sự yêu thương cô ấy thì họ cuối cùng sẽ hiểu lựa chọn của cô ấy thôi vì cô ấy thấy vui thì họ mới thấy vui được chứ. Các bạn thấy đúng chứ? Bản thân mình vui thì những người yêu thương mình mới vui được. Đó là sự lan tỏa của năng lượng tốt. Chính vì thế tôi đã vô cùng khó chịu và ức chế với thứ năng lượng xấu tỏa ra xung quanh từ sự chán chường của cô bạn tôi và niềm hân hoan giả tạo trong những bức hình selfie của cô ấy. Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì điều đó và nó thật sự đã phá hỏng chuyến đi của tôi dù tôi và cô ấy cùng chia sẻ hành trình với nhau.
Có thể tôi may mắn vì tôi đã có những cảm nhận cần thiết (giống như tác giả của Người Hobbit) mà không cần phải đi quá nhiều. Vì thế những chuyến đi sau này của tôi hầu như mang đúng nghĩa là nghỉ dưỡng thôi và nếu may mắn hơn nữa thì tôi lại tìm thêm được những gì tôi cần vì theo một cách nào đó thì tôi cũng đã biết cách để tìm ra chúng. Đúng là có thể tôi may mắn hơn nhiều người vì điều đó thật. Và như tôi vẫn nói: Một khi đã là may mắn thì không còn gì để nói nữa. Nhưng tôi vẫn muốn nói một điều (đã có nhiều khi tôi còn muốn hét thật to vào những người bạn đường của mình rồi ý chứ), đó là: Hãy đi để cuộc sống của bạn tốt hơn bằng cách nghỉ dưỡng, khám phá, học hỏi từ những chuyến đi và thay đổi. Đừng đi chỉ để trốn tránh và lan tỏa năng lượng xấu từ bản thân bạn ra xung quanh và làm ảnh hưởng đến chuyến đi của người bạn đồng hành.
Cuối cùng rất cảm ơn bạn nếu bạn đừng lan tỏa năng lượng xấu của bạn sang tôi. ***Smile***
------------
Dưới đây là câu chuyện tôi kể về tôi để cố gắng giải thích những quan điểm trong bài viết về tác giả của Người Hobbit cho một người bạn của tôi (không phải là cô gái mà tôi đề cập ở trên nhé). Tôi nói chuyện với người bạn này vì tôi nhận thấy cô ấy cũng đang gặp vấn đề là cô ấy chỉ đang cố đi bạt mạng mà không giải quyết được gì cả. Cô ấy chỉ cố quên đi cảm xúc, cố gắng vượt qua sự tiếc nuối khi có vấn đề gì đó không như ý xảy ra mà thôi chứ chưa biết nhìn lại, coi đó là bài học và rút kinh nghiệm từ đó để đi tiếp. Nói theo cách chơi chữ thì từ hối tiếc (hoặc dùng từ hối hận) bao gồm 2 phần "hối"-nhìn lại để rút kinh nghiệm và "tiếc"-cảm xúc. Có vẻ như thực tế là con người ta cảm thấy thực sự khó khăn để vượt qua được một cảm xúc xấu vậy nên mọi người có thể ảo tưởng là khi họ đã làm được phần khó (tức là vượt qua được cảm xúc) thì họ cũng đã hoàn thành được phần dễ hơn (tức là nhìn lại và rút kinh nghiệm) rồi. Nhưng thực tế rõ ràng là không như vậy. Bằng chứng là phần tiếp sau của câu chuyện giữa tôi với người bạn này. Tôi cứ cố gắng nói điều trên với cô ấy còn cô ấy thì phát triển câu chuyện ra cực kì nhiều hướng khác nhau nhưng lại chẳng có hướng nào trúng vào những gì tôi đang nói cả. (*Nhún vai*)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét