Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Giấc mơ...

Sau một đêm thức muộn, đến hơn 3h mới đi ngủ. Đến lúc ngủ thì lại mơ với chả mộng... haizzz
Mình gặp "ấy ấy" trong đám cưới một đôi bạn. Chắc là ấy ấy là một người mình quen cũ lâu ngày mới gặp hay sao ý vì mình có cảm giác 2 người bạn làm đám cưới kia cũng thế, lâu ngày không gặp. Lúc ý là đi đón dâu thì phải, cũng có thể là đưa dâu, không chắc lắm vì có vẻ như mình thân với cả nhà trai lẫn nhà gái thì phải. Leo lên xe có cô dâu chú rể, một người bạn gái nữa (hình như cũng là bạn cũ, lâu ngày không gặp), ông lái xe và hai đứa mềnh. Đấy, giờ thì đang không hiểu có cái đám nào đi đón dâu mà lại đông thế cùng chui lên một cái xe dâu không nhỉ. Nhưng mình vẫn nhớ là cô dâu chui lên xe và mặc váy cưới. Cái đứa bạn gái đi cùng nâng váy cho cô dâu và chui lên sau. Sau đấy mình nhớ là nó còn kêu sao mệt thế, rồi bảo tớ đi ngủ đây. Rồi đến hai đứa mình chui lên xe. Mình chui lên bên cửa ngồi cạnh cô dâu. Còn bạn ý chui lên cửa phía bên kia, ngồi cạnh đứa bạn gái kia. Còn chú rể ngồi đâu đó phía trên, mình không rõ lắm (có khi là ông lái xe cũng nên, keke).
Đến đoạn quan trọng rồi đây. Trước hôm ý hai đứa hình như vẫn là bạn bình thường có cảm tình với nhau. Và hôm ý thay vì nói chúng mình tìm hiểu nhau đi, hay cái gì đại loại thế như là một thủ tục để nâng tầm quan hệ, thì bạn ý đưa cho mình và bảo mình giữ hộ một đống đồ rồi bảo đấy là cuộc đời tớ, về xem đi nhé. Không nhớ chính xác câu chữ nhưng đại loại là thế, vì lúc đấy ai cũng mệt cả rồi, mình cũng thế thôi, mắt díp hết lại rồi. Mình nhớ là lúc ý mình đang ôm một cái túi đựng đồ cho cô dâu. Trong túi đấy cũng có một đống đồ linh tinh và có cái nặng và to nhất là album ảnh cưới. Ngoài ra còn có một hay hai thứ gì đó, như kiểu quyển sổ hay gì đó tương tự, của mình. Lúc bạn ý đưa thì mình mở túi ra và tìm chỗ để để tất cả những thứ bạn ý đưa. Và sau một hồi dở qua tất cả các ngăn thì cái ngăn được chọn là ngăn cuối cùng đang để hai quyển sổ của mình. Có một chi tiết là không hiểu sao như trước đấy, có lẽ là lúc trên đường đi hoặc là một lúc nào đấy trước đó, mình đã ngồi cạnh bạn ý, và cầm hộ balo hay túi của bạn ý và mình đã, chả biết là tình cờ hay cố ý nữa, đã mở ra và nhìn thấy những đồ mà sau đấy bạn ấy đã đưa cho mình. Những đồ đấy là gì nhỉ? Ngay trên cùng của cả chồng là hai cái hộp nho nhỏ, ảnh có lồng trong khung, khung giấy nhẹ thôi chứ hình như không phải kiểu khung gỗ cứng. Ảnh một người phụ nữ. Mà hình như vài tấm ảnh cơ, ảnh lồng khung ý, để ở phía trên. Hình như có cả ảnh cưới của bố mẹ bạn ấy. Một vài thứ nhỏ nhỏ nữa. Rồi phía dưới là một vài quyển sổ, chắc là có cả album ảnh nữa. Nói chung cũng khá là lỉnh kỉnh, nhưng tất cả đều được cất hết vào cái ngăn đựng hai quyển sổ của mình.
Đố các bạn biết cái đoạn mà đúng lúc mình bị tỉnh giấc mơ là đoạn nào? Có phải đoạn mình giở mọi thứ ra để xem không, để khám phá những phần chưa biết của con người ấy chăng? Hic, xin thưa là không phải. Bao giờ cái đoạn dở dang lúc bị tỉnh giấc cũng là cái đoạn mà nuối tiếc nhất của một giấc mơ. Thế đấy, và cái đoạn gây tiếc nuối ấy của mình như sau: Sau khi thì nhận tất cả các thứ bạn ấy đưa thì mình đóng nắp cặp lại một cách rất yên tâm. Việc tiếp theo là tìm một chỗ để ngủ, vì lúc đó mệt lắm rồi và nhìn sang thì trong lúc mình cất đồ thì bạn ý của mình cũng đã ngả đầu ra sau và thiu thiu ngủ rồi. Mình chuyển dịch lên phía giữa xe, cái xe khá rộng thì phải, có phần thân ở giữa như kiểu cái sàn ý, có thể lăn lê ở đấy được. Nhường ghế đằng sau cho cô dâu, cô bạn mình ở giữa và bạn ý của mình nữa, ba người đang ngả đầu ra ghế và thiu thiu. Chú rể thì ngồi ghế trước, ghế cạnh lái xe. Mình thì ở đoạn giữa, tìm chỗ cất đồ và tìm một chỗ như kiểu một cái bàn thấp để gục mặt lên và ngủ gật. Đấy, đúng cái đoạn vừa gục mặt lên tay, đầu óc sắp chìm xuống sau cơn hưng phấn vì món quà bất ngờ kia, thì điện thoại rung... hic, papa gọi về bảo bật nước nóng, papa gần về đến nhà rồi. Ối giời ơi, lúc đấy thì cả ngoài lẫn trong giấc mơ đều y như nhau, đều là lúc sắp sửa chìm vào giấc ngủ quý giá sau một thời gian dù rất mệt vẫn cố tỉnh táo. Đấy, thế đấy. Trời ơi, tiếc kinh khủng và chỉ có thể thốt lên một câu: Đúng là trời không thương kẻ bất lương. hahaha
Chả hiểu sao lại nói thế nữa. Chỉ biết rằng cái câu ý rất hợp tình hợp cảnh lúc ấy. Không sai.
Sự vụ này mình ấn tượng nhất 2 điều: Một là, sao lúc nhận đồ của bạn ý minh lại không mở ra xem luôn. Cái này có vẻ lạ với một đứa bản tính tò mò như mình. Mình chỉ nhận thôi, rồi đóng cặp cất đi, ôm vào lòng và rất yên tâm đi ngủ. Điều thứ hai là cái mình nuối tiếc nhất lại không phải là không được biết nội dung những thứ trao gửi kia để có một gợi ý gì đấy, bằng tiềm thức thôi, để tìm ra người ấy là ai trong đời thực. Mà điều nuối tiếc nhất là giấc ngủ chưa kịp thực hiện kia. Có lẽ mình tiếc giấc ngủ ấy cũng vì thực tế mình cũng đang bị mất giấc ngủ dở dang ấy đây và giờ đang ngồi gõ gõ sau khi phải dậy để đi bật nước và dọn dẹp vài thứ.
Keke... Nhưng nói chung đây là một giấc mơ thú vị và đáng yêu.

1 nhận xét:

  1. ơ này, cái kiểu đông thế này có khi là đi chụp ảnh cưới thì đúng hơn í :)))

    Trả lờiXóa