Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Sao mà thấy cái gì cũng lạ lạ, ngộ ngộ thế nhỉ !?

Mình thấy thế giới này quả thật là lạ.
Hôm qua, được ngày đẹp giời và chả có phụ huynh nào ở nhà, thế là tót đi hội họp với các bạn cũ cấp 2. Ba thằng con trai với một đứa con gái 9h gọi nhau ra quán nước ngồi chém gió đến 10h30 quán đóng cửa thì lại kéo nhau phi xe vòng vòng tìm quán khác chém tiếp đến hơn 12h mới giải tán. Mà đến lúc giải tán về còn nhảy lên mạng, onl fb mà chém tiếp. Rồi thì bảo nhau, chắc tại chưa đủ độ. Ha ha ha.
Thế đấy. 10 năm không gặp nhau dù tất cả đều chỉ loanh quanh trong cái Hà Nội bé nhỏ này. Có ông bạn nhà còn ở ngay đầu ngõ mà hầu như ngày nào mình cũng đi học, đi làm qua 2 bận mà còn chả bao giờ nhìn thấy mẹt nhau. Lạ nhỉ. Thế mà rồi chỉ trong một buổi tối, add nick fb rồi đi uống nước và ngộ ra bao nhiêu điều mà trước đây chả biết. Ông bạn mình vẫn có chút gì quái quái như xưa nhưng cũng có vẻ rất trưởng thành, đĩnh đạc, ra dáng một nhà quản lý. Và rồi một ông bạn lãng tử - ngây thơ vừa du học về nước nữa chứ. Ha ha, gọi nó là lãng tử vì hồi đầu năm nay lúc nó vẫn còn ở bên TQ hai đứa bỗng nối liên lạc lại qua fb và mình đã rất cảm động với cái video ôm đàn và hát của nó. Lãng tử, chín chắn, đầy cảm xúc, một thằng con trai rất đáng yêu đấy. Ke ke thế mà hôm nay gặp nó, nói chuyện một hồi sau bao nhiêu năm và bỗng chợt nhận ra một điều, sau bao nhiêu năm mà nó vẫn thế, vẫn có chút gì đó ngây thơ như hồi xưa, mà không, chính xác hơn thì là hồn hậu, nhiệt thành và chân thật. Có lẽ bạn ấy cũng giống mình, cứ ở giữa những người bạn thì cứ thoải mái hồn nhiên nhất mà thôi. Còn một ông cụ non nữa. Hi. Bạn này hồi xưa chả nói chuyện bao giờ thì phải. Nên lúc đầu mình còn nhớ nhầm thành một bạn khác. Sau rồi thì quen dần và nhận ra bạn ấy. Gọi là cụ non vì bạn ấy cứ hay vặn vẹo cách hỏi thăm của mình và các bạn khác, và tự nhận là đã bị lừa nhiều rồi nên giờ hay phải vặn vẹo thế. Ôi trời, con người này cứ gọi là kinh nghiệm đầy mình, từng trải lắm đây. Bạn nói chuyện nhiều, cứ chủ đề này chưa xong thì đã lại lan sang chủ đề khác rồi. Bạn tự bảo là bạn tìm hiểu cuộc đời theo cách như là một dấu gạch ngang, cái gì cũng thích, cũng biết một ít nhưng chưa có cái gì gọi là đam mê. Mình bỗng thấy khâm phục bạn ấy lắm. Có một sự trân trọng với cuộc đời và con người nhưng cũng rất có nguyên tắc riêng. Một người rất có chiều sâu và nhiều tâm sự, chắc cũng do bạn ý va chạm nhiều rồi.
Nhưng dù sao thì khi ngồi giữa những người bạn này thì vẫn thấy có gì đấy rất lạ, khác cái cảm giác lạc lõng, bơ vơ khi ngồi cafe với mọi người phòng mình. Cũng không hẳn vì ngồi với các bạn thì các bạn cũng rất biết nhường nhịn, ưu tiên mình, cố tìm các chủ đề để mình có thể tham gia cùng chứ không để mình chỉ biết ngồi im như đi với phòng. Nhưng đấy không phải lý do mình thấy lạ, thấy ngạc nhiên. Mà là cái cảm giác bình yên, rất lạ, bỗng thấy rất thoải mái, thư thái, cho dù có chẳng nói được lời nào mà chỉ ngồi nghe thôi thì mình cũng muốn ngồi đấy với các bạn cả ngày mà chẳng ngại như lúc ngồi với mọi người ở phòng thì chỉ muốn kiếm cớ đi về thật nhanh. Trước lúc ra đấy thì cũng hơi ngại, phần vì mình không quen đi cafe chém gió kiểu này, phần vì lâu lắm chả gặp các bạn, cũng lo lo, chả biết có thể ngồi nói với nhau chuyện gì không nữa, sợ lại làm các bạn ngại ngại khi có mặt mình. Nhưng không, chắc là hôm qua mình may mắn thật. Mình có những người bạn tuyệt vời. Những người đàn ông đĩnh đạc và đáng quý. Họ thể hiện sự tôn trọng nhưng cũng rất gần gũi, thân thương. Ở bên họ mình vừa thấy mình hạnh phúc làm một cô gái bé nhỏ, được 3 chàng ngự lâm quan tâm, lại cũng vừa thấy mình là một thằng bạn thân thiết với họ, hòa mình vào với những câu chuyện của họ. Cảm giác thật bình yên. Nhất là cảm giác này đối lập lại với những sóng gió, bão bùng trong lòng mình mấy ngày trước, à không, chỉ mấy giờ trước, ngay trước lúc ra đây ngồi với các bạn thôi.
Cũng chẳng biết bao giờ mới lại có dịp ngồi với mấy ông bạn như thế này nữa. Chỉ biết cảm ơn các bạn rất nhiều. Tớ biết là tớ còn có những không gian yên bình như thế để dựa vào. Có một điểm neo. Bão gió thế nào chắc tớ vẫn sẽ chống đỡ được thôi. Cảm ơn các bạn của tớ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét