Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

Mùng 1 Tết - tiếp theo là mùng 2 với bạn Tôttô-chan

Sau một ngày dài về và đi về up fb một stt nội dung như sau: "Mùng 1 Tết: Từ khi đi làm mấy năm nay mùng 1 Tết hay về với bà vì mùng 7 toàn phải đi làm không về được. Năm nay về đi một vòng được bao nhiêu lì xì to nhỏ đem hết về "gửi" bà tất. Xong đến lúc chuẩn bị về thì bà lại ra dúi vào tay một nắm to: Bà trả đấy, cầm về đi, Bà cầm hộ từ nãy rồi - cảm thấy được yêu thương thật tuyệt vời"
-- Hôm nay về với bà, về với ông, về được đến cả nhà cũ của ông bà để lần đầu tiên cảm thấy mình có gốc gác nguồn cội, mình không phải là đứa mất gốc.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất ấy, không biết một chút gì, họ hàng, làng xóm, quê hương, hai mươi mấy năm chỉ biết là ông bà ở đâu thì quê hương ở đấy. Chưa bao giờ như lúc này để mà nỗi băn khoăn về gốc gác nguồn cội để mà tự hỏi rằng mình sinh ra để làm gì nó day dứt đến thế. Và hôm nay thì đã có câu trả lời. Mùng 1 Tết về thăm bà, mùng 1 Tết đi theo các cô chú đi chúc Tết các ông các bà, các bác trong họ, ông trẻ bà trẻ, những người trước đây thảng hoặc có nghe nhắc đến tên tuổi hoặc đã nhìn thấy một vài lần nhưng trong kí ức vẫn hoàn toàn không có chút ý niệm nào cả. Nếu là bố mình thì không biết bao giờ mình mới biết đâu là quê, đâu là nhà ông bà mình. Về nhà ông bà, trong sân có cây đào rất đẹp, ấn tượng rất mạnh. Bà cô mình bảo ôi vào đến nhà ông Huyên rồi mà tao còn tưởng đang ở làng khác, vẫn quay sang bảo mình là đi vòng đằng kia khoảng 1,5km nữa là đến làng mình, làng Nghè, rồi là núi này núi nọ... Ông Huyên là anh cả của ông nội mình, mình mới nhìn thấy cụ có một lần hồi ông mình mất. Giờ về thấy ông đang ngồi co ro ngoài hiên, ông bị lẫn rồi, giờ chẳng nhận ra ai nữa. Lần này về theo chú Thục, chú Hiến, cô Quyên đi một vòng nhà các ông bà anh chị em bên ông nội và bà nội. Người còn người mất, các ông bà thế hệ trước giờ cũng già yếu lắm nhưng vẫn đi lại được. Nghĩ đến bà mình còn minh mẫn, còn khỏe mà vui. Lần này về bà mình nói chuyện với mình nhiều lắm, chuyện nhà chuyện cửa, bà kể để giãi bày, cũng lâu lắm có gặp cháu đâu mà nói. Mình thương bà nhiều nhưng mình cũng chẳng biết làm như thế nào. Nhớ lắm những lần bước chân ra cổng mà bà cứ đứng trên hiên nhà rơm rớm nước mắt. Chẳng biết được nhưng cái cảm giác ở cạnh bà, cái yêu thương của bà mình cảm nhận được. Bà ngoại mất, ông nội rồi cả ông ngoại cũng mất rồi. Giờ còn mình bà nội. Mình là đứa từ bé đã chẳng biết gì đến họ hàng cả, giờ bên ngoại còn chẳng biết hết các bác ý chứ chẳng nói đến anh chị em họ. Chịu. Mình là đứa mất gốc mà. Ngày bé thì bố mẹ dẫn đi đâu thì biết đến đấy. Mà cũng nghĩ là chẳng cần biết làm gì vì trong đầu tư tưởng lúc nào cũng là phải tự thân vận động, phải biết tự lo cho mình chứ không nhờ vả ai cả. Ừ, vậy thì mình sẽ cố gắng, sống mà không làm ảnh hưởng đến ai. Mình như cái gương ý, nhận sao thì cho đi vậy. Sau này càng lớn thì tư duy càng biết tiếp thu hơn, mềm dẻo hơn, yêu tất thảy, có sợ nhưng cố gắng không ghét ai cả. Bà cũng hay bảo ăn thì phải ăn cho hết, không ăn được thì đừng gắp từ đầu chứ không được ăn dở rồi bỏ, và sống thì sống cho tử tế, đừng làm hại ai, nhận phần thiệt về mình một chút cũng chẳng sao. Mình thấy bà nói phải, và mình cố gắng sống như thế.
-----
Bây giờ lại thấy mình lảm nhảm quá. Lẫn quá hoặc là quẫn quá chẳng biết nói gì chăng?
Mùng 2 Tết chỉ ở nhà ngắm ti vi và đọc hết một mạch Totto-chan bên cửa sổ, bản của NXB Nhã Nam. Đọc và cảm xúc vẫn như xưa. Nói chung là Totto-chan đã giúp mình ổn định tâm trạng rất nhiều. Tâm trạng gì ư? Ờ thì vui sướng, nhẹ nhõm rồi thì chộn rộn, nghi hoặc, viển vông và hy vọng... Ôi thì giỏi tưởng tượng mà, làm thế nào khác được.. Đã thế sáng sớm còn đã xem An affair to remember nữa chứ.. Ôi, now or never... giờ mình cứ nghĩ thế mà làm đấy, toàn lưỡng lự now or never rồi quyết thôi. Sometimes is good but sometimes is bad. Anyway everything is over. Good or bad, everything is all over. Giờ thì chẳng cảm thấy gì nữa rồi. Có lẽ thế là ổn. Lại giống bình thường rồi. Sắp hết kì nghỉ rồi mà...
----
only for ali: bạn thân mến, quả thật là tớ muốn hỏi cậu một điều: sao cậu lại bắt đầu liên lạc với tớ, sao cậu lại tiếp tục liên lạc, sao cậu lại ngồi nghe những câu chuyện của tớ, sao cậu có thể hỏi tớ những câu mà tớ chẳng thế không trả lời, để rồi cuối cùng tớ cũng nói được hết với cậu những gì tớ cứ lăn tăn định nói mà chẳng mở lời được. Và cuối cùng là sao cậu lại có những lời đề nghị như thế với tớ nhỉ: đi xem phim, rồi lại còn pháo hoa nữa.. Chà, pháo hoa ý, cậu biết không, đấy là phép màu, mà lại còn là giao thừa. Lúc đấy đầu tớ đầy suy nghĩ lung tung di chứng của sự nhẹ nhõm sau hôm xem phim rồi đấy. Tớ cũng đã có những lời đề nghị với cậu, cậu cũng thế và tỉ số hình như là 1:1, cho cả 2 đứa. Ờ, hòa cả làng. Nhưng có lúc tớ hỏi và cậu đã bảo không muốn làm tớ mất hứng. Ôi thật là. Tớ có lẽ cũng đã thế. Không muốn làm cậu mất hứng nên mới đi xem phim với cậu chăng? Ồ không, rất tiếc là không phải vậy vì pháo hoa tớ không đi mà. Mà thực ra tớ làm gì cũng vì bản thân tớ cả đấy. Ích kỉ lắm cậu ạ, không tử tế gì đâu. Tớ vớ được cậu như thể vớ được cái thùng rác để trút hết những gì lộn xộn linh tinh ấy. Cái thùng rác tự phân hủy, cứ vứt vào đấy là xong chẳng còn phải bận tâm gì nữa. Ơ, may thế chứ lại. Khổ thân cậu, chắc tớ hành hạ cậu nhiều lắm, làm phiền cậu nhiều lắm, toàn phải chịu đựng những thứ gọi là trách nhiệm của người tử tế, lắng nghe và hứng chịu những thứ chán ngắt phải không? Thôi, năm cũ đã qua và mọi thứ đã qua coi như là đều đã ở lại với quá khứ rồi. Bắt đầu một năm mới với khởi đầu mới rồi. Những điều mới mẻ rồi sẽ diễn ra và cuốn mỗi người đi vào dòng chảy của thời gian đúng không? Tớ thấy tớ và cậu của năm cũ với năm mới khác rồi đấy, lạc quan một chút thì là mới mẻ rồi đấy. Rồi trên đường đời chúng ta có gặp nhau nữa hay không thì có lẽ ta cũng chẳng quan tâm phải không cậu? Yep. phải rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét