Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Mùng 4 Tết: may mắn ư? vừa làm mất rồi xừ nó rồi

Vừa phát kiến ra một cái định nghĩa cho cái tình cảnh của mình: May mắn được phát minh ra bới những kẻ dở hơi như mình để mô tả một sự kì diệu mà không tài nào giải thích được.
Ờ thì sau một hồi hỏi lên hỏi xuống vẫn không biết câu trả lời thỏa mãn cho câu hỏi tại sao thì cuối cùng đành phải đổ cho May Mắn để cho yên chuyện.
Ờ thì cuối cùng sau khi thấy yên chuyện thì phát hiện ra là mình vừa làm mất xừ nó một số điều kì diệu rồi. Mà thực ra thì cái lúc mở mồm ra hỏi tại sao cũng đã linh cảm thấy là đang dại dột rồi nhưng vẫn cứ cố tình hỏi tiếp... Thế đấy. Suy ra may mắn là cái mà không nài nó cũng đến và có níu cũng chả được, nó cũng vẫn cứ đi mất theo ý nó thôi. Bất lực!
Hâm kinh. Nhưng không nói không chịu nổi. Now or never rồi đấy và cuối cùng thì chọn Now.
Hỏi tất cả những gì cần hỏi rồi đấy. Cứ cho là tất cả đi vì cũng chỉ có thể hỏi đến thế, chẳng hơn được, cạn hứng rồi vì cảm thấy rõ là nói chuyện với người không hứng thú với đề tài đấy. Cố tình hoặc không thì không biết. Nhưng rõ ràng là không muốn động đến cái khái niệm rõ ràng, mọi thứ cứ chỉ mơ màng như vậy thôi.
Trời đất. Mình có thể mơ màng đến như vậy được bao lâu? Mãi mãi. ok. mãi mãi. càng lâu càng tốt. Chỉ có điều là bạn ấy có thể như thế không? Mình không đủ hiểu bạn ấy để có thể tự trả lời câu hỏi này. Thế nên mình không dám làm phiền bạn ấy. Giờ có thể rất rộng lượng. Ờ phải, đang rảnh mà. Nhưng sau này thì sao? Chả lâu đâu. Vài tháng nữa thôi. Mọi chuyện có thể khác. Mà thực ra trước và sau Tết là thấy khác xừ nó rồi. Ồ 2 con người khác nhau của tớ và cậu đã tình cờ nhìn thấy. Ồ, ồ, ồ.... Biết thế là thế nào? Ôi quá phức tạp với tớ. Cậu làm tớ hơi bị ức rồi đấy.
Nói chung là tớ đã hỏi hết những gì muốn hỏi rồi. Cậu trả lời như thế nào thì ngay từ đầu tớ cũng đoán được cái tình trạng siêu lòng vòng chả đi vào trọng tâm như thế này rồi nên nói thật là tớ không mấy quan tâm đến câu trả lời của cậu. Xin lỗi vì tớ tò mò, tớ tọc mạch, tớ thắc mắc hơi quá đáng. Nhưng tớ thấy lo cho cậu. Cứ thế này thì cái khát khao quẳng gánh lo đi mà vui sống của tớ nó sẽ càng lớn và cái thùng rác là cậu chắc sẽ bị quá tải mất. Và còn nguy hiểm ở chỗ tại ra thói quen không chịu đựng ở tớ là không tốt. Đấy, cậu có hiểu không????
Mà thôi. Xin lỗi vì những gì tớ vừa mới tuôn ra lúc nãy. Đã nói rồi thì không lấy lại được. Có hối tiếc không ư? Không. Điều duy nhất tớ hối tiếc đấy là đã không đi xem pháo hoa với cậu. Nếu có cơ hội làm lại thì tớ sẽ đi. Giờ thì mọi thứ đều đã qua nên cậu có thể bảo không tin. Cũng chẳng có gì là quan trọng nữa. Tớ vừa vứt mất một vài điều kì diệu đi rồi. Nhưng tớ cũng vừa nhắn cậu rồi: Sống vui vẻ và đừng cô đơn nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét