Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

cảm xúc

lâu không viết gì. k có thời gian vì quay cuồng với công việc ở cơ quan, công việc cá nhân và cả công việc lọ mọ nhúng mũi vào chuyện của người khác nữa.
Dạo này lúc nào cũng quay cuồng với ý nghĩ phải viết cho xong mấy cái chuyên đề càng sớm càng tốt, càng xong sớm càng rảnh nợ mà thanh thản đi xây đắp tiếp cái wish list cho dự án mơ ước tháng 9 của mình. Thế mà sao cứ bị y như lúc ôn thi cái hồi vẫn còn đi học. Nghĩa là trong đầu thi rất ý thức là phải làm nhưng không tài nào tập trung vào mà làm được. Lúc thì vướng những việc khách quan, lúc ý lý do rất chính đáng. Nhưng cũng có lúc lại chỉ đơn giản là không thể nào tập trung được, chả có lý do lý trấu mịa gì. Nhiều lúc rất buồn và rất ức chế.
Công việc cá nhân thì là một phần của cái kế hoạch 5 năm lần thứ 1, mà thực ra thì mình cũng chả nhớ cái kế hoạch ý được lập ra từ bao giờ và 5 năm ý hạn đến bao giờ nữa. Kệ. Chỉ biết là giờ đang thực hiện thôi. Đi học tiếng Trung. Thú vị phết. Nói chung là mình là đứa có phước đường học hành. Được học cô giáo rất hay và lớp cũng có bạn học cũng tuyệt, chăm và chịu khó học. Cô Huyền cũng giống Ben hồi trước, truyền cảm hứng rất tuyệt vời. Mình học hào hứng lắm. Và đang trên đà này thì mình tin là mình học được. He he.
Nói chung là trong lúc đầu óc cứ bị bấn loạn vì mấy cái chuyên đề thì việc học tiếng Trung giúp mình lấy lại cân bằng. Mỗi buổi đi làm về là đến trung tâm luôn vì chả có chỗ nào để lượn. Đến giờ sớm như thế cũng chẳng có phòng mà ngồi. Vậy là lang thang và tìm ra cái ban công tầng 2 hoặc tầng 3 chả có ma nào làm phiền để mà cứ p' k'... bật hơi và tập phát âm nghe như dở hơi ngoài ý. Vui phết. Mỗi tội dạo này trời mưa ẩm nhiều muỗi quá, nó đốt chi chít đầy chân cho mà lúc ý chả cảm thấy gì, mãi lúc vào lớp mới ngồi gãi như điên vì ngứa :)))
Dạo này cũng duyên quá cơ. Mới chỉ có trong khoảng 2 tuần thôi mà chả còn thấy ấm ức nữa sau vụ "Ai cho tôi lương thiện" vì bị đến 2 con bạn dội nhưng thứ thông tin quá sock và gây kích động vào đầu. Mình bị buộc thành kẻ đi lọ mọ nhúng mũi vào chuyện của người khác.
Một đứa thì từ rất yêu nhà chồng giờ chuyển qua sụp đổ thần tượng, thậm chí có lúc đòi chết và vứt con nó ở lại một mình. Mình không hiểu nổi, đẻ con ra mà nghĩ được là vứt nó lại một mình được trên đời này thì tài thật, chả hiểu nó là mẹ kiểu quái gì nữa. Mà cu con nhà nó còn rất tội nữa chứ có phải bình thường đâu. Con này mình thương nó thì thương thật nhưng mà vẫn cứ phải ác mồm mà quạt cho nó một trận vì không thể chịu được cái kiểu suy nghĩ quẩn quanh vớ vẩn của nó.
Một đứa thì chắc quẫn quá với cuộc sống cứ quay ra quay vào mà đòi sang Lào làm lễ tân khách sạn. À ừ, cũng ok thôi. Mình chả thấy có vấn đề gì với công việc ấy cả, kể cả việc đi sang Lào làm cũng chả vấn đề gì. Vấn đề duy nhất mình thấy có vấn đề là ở chỗ nó hoàn toàn không nhận thức được mục đích nó đặt ra và việc nó định làm có gì liên quan đến nhau không. Hoàn toàn không. Nó giống hầu hết "bọn trẻ con" bây giờ. "À cái kia hay quá. Làm thôi!". Thế là chúng nó đổ xô tắt đèn xong mang nến ra quảng trường đứng đốt mà chả cần nghĩ một tí xem chúng nó đốt nến như thế thì tạo ra bao nhiêu CO2, và để rồi mấy năm sau chính chúng nó lại kêu ầm lên là tắt đèn và đừng đốt nến. Ôi trời! Mình phải gọi là nói mỏi mồm, giải thích mỏi tay (vì chat fb mà) thế mà rồi nó vẫn không hiểu vấn đề nó cần giải quyết là bản thân nó muốn gì chứ chưa phải là bản thân nó làm gì được giờ này. Đơn giản là vì giờ nó còn đâu có biết nó muốn gì mà cứ luẩn quẩn với việc làm thế nào để làm được những điều viển vông vớ vẩn kia để làm gì. Vừa đau đầu, hại não, vừa mất thời gian. Bản thân nó cách đây cỡ một tháng vừa ngồi bảo với mình là nó muốn làm hướng dẫn viên du lịch và nó thấy nghề đấy phù hợp với nó và nó đã vay tiền đi học chứng chỉ hướng dẫn viên rồi cơ. Mình còn bảo nó vạch ra những cái nó cần phải làm để hoàn thành cái mong muốn này của nó, nào là học tiếng anh, học lịch sử văn hóa... Nó cũng vạch ra rồi. Nhưng chả biết có phải do mình lắm mồm quá khiến nó nhụt chí hay không mà hôm sau đã thấy nó im ỉm rồi mấy hôm sau hỏi lại thì những cái gọi là mong muốn, quyết tâm của nó đi đâu hết sạch. Mình hơi thất vọng nhưng rồi cũng qua nhanh vì chả phải lần đầu, mình cũng quen với cái kiểu này của nó rồi. Cũng vì thế mà mình bỏ ra một buổi chiều nghỉ phép để ngồi nghe nó mơ mộng vạch kế hoạch cộng với một vài buổi tối+đêm gõ mỏi tay để phân tích, trình bày đường lối, vạch đường cho nó chỉ việc tiến.. Thế mà rồi.. Mình vẫn vỡ mộng và nói thật là sock và nản.
Sự việc dứt ra một chút khi nó đi Thái Lan, lại vay tiền và đi. Trước khi đi nó hỏi mình, theo mình nó có nên vay tiền để đi không vì vé thì nó mua từ cách đây một năm rồi, lúc ý nó không dự là nó mất việc lúc này đâu. Mình chỉ bảo: nếu nó cảm thấy ok và người cho nó cảm thấy ok thì nó cứ việc vay mà đi vì nếu không thoải mái thì đi cũng không vui, không có ý nghĩa gì cả. Mình nói vậy và mấy hôm sau nó bảo mình, nó đã quyết định vay tiền và chuẩn bị đi. Ừm cũng được thôi. Nhưng thực bụng lúc ý mình nghĩ nó khác mình nhiều và chả hiểu sao nó có thể làm như thế được. Vay tiền để đi chơi. Mình sẽ không làm vậy. Mình sẽ không thể thấy thoải mái mà làm vậy được. Tất nhiên mình không cực đoan đến mức bảo bạn mình làm thế là sai trái, nếu vậy thì mình đã trả lời luôn với nó là nó không nên vay tiền đi chơi rồi. Mình đã nói với nó như thế kia vì mình hiểu rằng mỗi người một hoàn cảnh, một suy nghĩ, một định hướng và có những lúc cũng cần phải có một quyết định, một sự kiện để "đá" vào bản thân. Mình sẽ chấp nhận và ủng hộ bạn mình vay tiền để đi nếu thực sự lúc đấy nó cần phải có chuyến đi đấy để có thời gian nhìn lại mình, để nhận ra một điều gì đó, để mà thay đổi. Lúc đấy thì đi là cần thiết. Dứt ra khỏi những thứ quen thuộc, dám làm những gì chưa bao giờ làm để mà tạo ra một không gian, một hoàn cảnh để nhận ra và thay đổi bản thân.Tóm lại lá cái gì cần làm thì phải làm. Lúc ấy những người bạn xung quanh có thể hỗ trợ tinh thần hay tiền bạc thì là điều nên và tốt. Thế nhưng rồi nó đi và về.. và nó làm mình quá thất vọng. Nó chẳng thay đổi gì cả. Thậm chí nó còn trở nên hoang đường và viển vông một cách đáng lo ngại. Nó nói với mình nó muốn đi làm ở Lào. Mình không bất ngờ vì nó là đứa lắm ý tưởng, học được từ những con người hay ho mà bây giờ đầy rẫy trên mạng. Cái đấy không sai, không xấu. Nhưng mình thật sự bất ngờ sau một vài câu hỏi đơn giản mà câu trả lời của nó hầu hết là nó không biết hay là nó chưa nghĩ đến. Ôi trời. Lúc đấy mình cảm thấy sock, thất vọng, nản và mệt. Mình đã mất quá nhiều thời gian với nó. Thế mà.. Nó bảo nó muốn kiếm một công việc kiếm được tiền để tự lập và có cơ hội để học tiếng anh. Mình hỏi thế lương bao nhiêu - Nó bảo 6 triệu/tháng, bao ăn, ở, đi lại. Thế thì tốt. Tiếp, chế độ thế nào, nghỉ phép mấy ngày/năm, có bảo hiểm không? - Nó, không biết, chưa hỏi người ta. Mình choáng. Như thế là ngoài cái thông tin lương 6 triệu/tháng thì nó chả biết gì nữa. Nó chẳng khác gì cái bác nông dân người dân tộc ở Mù Cang Chải nghe dụ dỗ sang Trung Quốc lao động khổ sai bỏ trốn về và lạc đến tận Pakistan. Hic. Bác dân tộc ý quyết đi rời quê sang Trung Quốc cũng chỉ vì một lí do vô cùng đơn giản là lương một tháng mấy triệu. Nó ôm một bầu trời ước mơ và hy vọng mà rồi cũng định lên đường chỉ với một lý do đơn giản như vậy sao... Ừ thì làm lễ tân là có cơ hội sử dụng tiếng Anh. Nhưng mục đích của nó là tìm môi trường luyện tập tiếng anh phục vụ cho công việc cơ mà. Vị trí như thế liệu có đáp ứng được mục đích đấy của nó không? Rồi thì công việc kiểu kiểu như vậy để đáp ứng mục đích của nó ở Việt Nam có thiếu không? Nó không quan tâm đến những điều đó. Nó bảo mình nếu nó làm lễ tân ở Việt Nam nó sợ bị nói này nói nọ, rằng thì là mà cũng học đại học xong rồi, bằng nọ bằng kia mà chỉ đi làm lễ tân thôi à... rồi thì nếu nó ở Lào, ở một nơi không ai biết nó thì chả ai quan tâm nó làm gì, chả ai nói gì nó nữa. Ô, nó nghĩ hay quá cơ, đơn giản quá cơ. Cái quan trọng là công việc ấy có đáp ứng được mục đích cải thiện bản thân của nó không thì nó không quan tâm, nó chỉ để ý đến cái sĩ diện hão của bản thân nó. Nó nói nó muốn tự lập vậy mà nó chả có cái khí phách tối thiều, cái quyết tâm tối thiểu để mà tự lập, chưa nói đến khả năng tự lập một cách an toàn hay tự lập thành công được. Mà sao nó nghĩ đơn giản thế. Nó đâu có phải một đồ vật hay một cái cây mà nghĩ đơn giản là bứt khỏi chỗ đất này trồng sang mảnh ruộng khác là dứt được hết, không liên quan gì, không bị ảnh hưởng gì... Ôi, nói chung là mình bó tay với cái kiểu nửa mùa của các bạn. Thấy người ta đi phượt cũng hùng hục đi phượt. Cứ đi thôi, vui vẻ thì sấn vào, nhắm mắt nhắm mũi mà đi. Chả cần biết thế nào là an toàn, thế nào là ý nghĩa cả.
Hôm nay ngồi đọc Huyền Chip. Bạn này bị dư luân ném đá một thời gian. Mình nghĩ bạn ấy đáng bị phê phán nếu bạn ấy làm việc chui, vượt biên trái phép, trốn vé và quan trọng hơn là nếu bạn ấy tự đẩy mình vào những hoàn cảnh nguy hiểm mà đã được cảnh báo trước hoặc vì bạn ấy không tìm hiểu thông tin trước. Kiểu chết vì thiếu hiểu biết ấy mà. Nhưng mình vẫn thấy khâm phục bạn ấy ở cái cách mà bạn ấy xoay sở với vấn đề, giải quyết nó để mà đứng lên đi tiếp. Thực ra thì mình nghĩ là đi hay không đi, làm hay không làm là lựa chọn của mỗi người, tùy vào hoàn cảnh, tình huống thực tế mà lựa chọn cho phù hợp với mình. Cái quan trọng là cần phải biết mình muốn làm gì, mục đích của mình là gì để mà quyết định và lựa chọn thôi. Và một khi là làm là phải làm cho tới, làm cho ra. Huyền Chip đi khắp nơi không xu dính túi nhưng khi em ấy muốn đi thì em ấy ý thức là phải tự kiếm tiền để tiếp tục hành trình. Em ấy làm việc kiếm tiền bằng những kĩ năng em ấy có (có thể đôi khi việc làm chui bất hợp pháp là không nên) chứ không nghĩ đến việc vay tiền để đi cho thỏa thôi. Và em ấy học được nhiều bài học trên đường đi, học được thế nào là mối liên hệ giữa người với người, có buồn vui hoặc tức giận, em ấy biết tự nhìn lại mình và đem lại cái gì đó cho mọi người xung quanh.
Chị Tâm Phan cũng vậy, hay nhiều nhiều người khác cũng vậy.
Hôm qua mình trích một câu của chị Tâm Phan và share trên tường fb nhà con bạn mình: "Ở VN thì chỉ có 2 loại: hoặc chơi bời mà ngu dốt, hoặc tỉnh táo thì ko chơi bời, cho nên hoàn toàn ko hiểu được kiểu chơi bời mà lại có đầu óc như ở phương Tây". 
Nó trả lời thế này: "Cái này chị ấy viết năm 2008 thì có thể đúng, chứ giờ VN khác rồi, có nhiều người chơi mà có đầu óc lắm, và nhiều người trong số họ đi lặng thầm, sướng lặng thầm ;)) Em có biết một số thành phần như vậy, toàn dân thích xê dịch. Nếu chị thích thì có thể tìm Đinh Hằng (Dinh Hang), Rosie Nguyen, Nguyễn Chí Linh, Thiện Nguyễn, Những Bước Chân.
Đọc xong cái trả lời của nó mình thất vọng toàn tập, nghĩ bụng: ôi nó biết nhiều vậy mà sao nó chả học được cái gì hay ho từ họ nhỉ? Và lại ngồi gõ một đống ra để giái thích cái ý mình định nói với nó: "à, em không quan tâm đến câu nói đấy đúng hay sai ở VN hay ở bất cứ đâu, ở thời điểm nào. Cái em thấy hay là ở chỗ chị ấy phân loại ra là chơi mà ngu - tỉnh và không chơi và kết luận lại là phải biết chơi một cách tỉnh táo. Cái đấy mới là quan trọng và đúng ở mọi thời điểm, mọi không gian. Còn em trích nguyên câu chỉ vì lý do tôn trọng bản quyền của tác giả thôi :)) Thêm nữa là em dẫn ra cho chị thấy gọi là một ví dụ thôi chứ còn kể ra có là biết Tâm Phan, biết ai ai đi chăng nữa mà rồi bản thân mình không nhận thức được thì biết nhiều cũng chả để làm gì"
------------
Hôm nọ sau sự kiện bị "sock với hai đứa bạn" mình tung lên facebook status này:
Dạo này mình rất tâm đắc hai câu này:
1. "Đừng chết vì thiếu hiểu biết" - câu này chắc tuổi thọ gần bằng tuổi mình, được nghe nhan nhản trên các phương tiện truyền thông, nghe nhiều nhiều lắm rồi
2. "Đừng có chết ngập trong biển thông tin" - câu này chắc mới chỉ tầm tuổi mẫu giáo thôi và lần đầu nghe là được cô giáo dạy tiếng Anh chuyên ngành dặn dò.. bạn nào đã học cô Hiếu thì sẽ biết tại sao lại được dặn như vậy. Lúc đấy chưa ngấm lắm vì bài tập có phức tạp, khó khăn thì vẫn ở trong tầm tay mình nhưng giờ thì mới thực sự hiểu thế nào là "lụt não" và đôi lúc quá điên với những kiểu thông tin vớ vẩn
Mình cảm thấy rất khoái vì các bạn đồng cảm chỉ like thôi chứ không comment bình luận lung tung như mọi khi.
Hì hì, cơ bản là tại mình hay tung status kiểu "chửi đổng" thiên hạ, nói bao giờ cũng rất chung chung và tưng tửng, chả bao giờ rõ ý rõ tứ hay đích danh cụ thể nhắm vào ai cả. Thế nên thường thì bà con bị hiểu nhầm ý tứ rồi comment lung tung chả trúng chủ đề gì cả làm mình rất chán. Nhưng lần này không bị thế. May quá. Lần này mình tung cái status này hợp với nhiều sự kiện lắm. Cái vụ dịch sởi hoành hành và báo chí, mạng mẽo, các mẹ trên mạng đang loạn ngôn hết cả lên này. Rồi thì cả vụ hai con bạn mình mình cũng "đá" chúng nó ở trong đấy đấy. Còn cái đoạn "lụt não" là mình đang nói bản thân mình, đang kêu ca vì cái đống chuyên đề phải viết đấy chứ. Đấy, mình "đá" nhiều đối tượng lắm đấy. Ai đọc mà thấy đụng đến mình, mà thấy đúng thì like. Như thế thấy cuộc sống thật đơn giản và vui vẻ. Like like like...
------------
Thứ ba tuần trước nữa, sau buổi học tiếng Trung đầu tiên tối thứ hai đang rất phấn khởi và hồ hởi, thì ông bạn mình lại nhắn tin hỏi thăm. Vậy là khoe luôn vụ đi học tiếng Trung và vụ đi Sing tháng 9. Mình khoe kiểu rất là cài cắm thông tin ý nhé. keke. Buồn cười thật, nói chuyện với bạn thôi mà cứ như là đàm phán chiến lược ý. Ý tứ cài cắm loạn xạ. Mà rồi thì chả hiểu có ý gì không nữa??? Hơ hơ, cả bạn ấy lẫn cả mình. Vì toàn nói chuyện kiểu không đầu không cuối. Cuối cùng thì nhiều lúc mình cũng chả hiểu là mình đang nói gì. Có lúc cũng phải quay sang hỏi lại nó là hai đứa đang lảm nhảm cái gì thế thì nó bảo là chả quan trọng, cứ nói thế thôi. Vậy là lần sau nói chuyện với nó mình cứ lảm nhảm tiếp thôi. Kệ, chả quan tâm là lảm nhảm cái gì nữa. Nhưng mà thỉnh thoảng mình vẫn cố tình hiểu theo ý mình và rồi cài cắm ý tứ này nọ theo ý mình trong câu chuyện. Nhưng mà cũng chỉ vì mình thích thế thôi. Mình cũng chả quan tâm là nó có hiểu ý mình cài cắm vào không đâu. Từ đầu năm nay mình đã mắc phải cái bệnh ngứa mồm ngứa mép, thích là nói, chả thèm giữ ý giữ tứ rồi đâm ra im ỉm như trước nữa. May mà được cái là mình vốn thích cái kiểu bóng gió xa xôi, cài cắm loạn xạ nên dù là mình vẫn thích là nói luôn và nói nhiều hơn hẳn trước nhưng toàn là nói bóng nói gió, ai nghe hiểu thế nào thì hiểu. Mà không hiểu thì thôi mình cũng chả quan tâm. Mình cứ nói ra được cái cho nó nhẹ đầu đã là được rồi. Viết cũng thế. Dạo này viết là để giải tỏa. Viết xong coi như cũng đã nói với ai đó. Vấn đề ý nó bay ra khỏi đầu luôn. Đỡ mệt não bao nhiêu. Hì hì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét