Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

01.04.14 - hết tháng 3 và bắt đầu tháng 4

Hôm nay mùng 1 tháng 4.
Hết tháng 3 rồi, hết tháng của sưa.
Bắt đầu tháng 4, tháng của loa kèn. Hôm nọ đi với chị Choét, bà chị trầm trồ với một xe hoa loa kèn ngoài phố và còn hào hứng với một "âm mưu" lượn chụp loa kèn tuần sau.
Hờ hờ, cũng hớn hở đấy.
Tự dưng quên xừ mất cái định nói rồi, nhưng mà vẫn cứ viết entry này cho ngày mùng 1 tháng 4, cho một tình yêu đi qua và một thử thách mới đến...
Tình yêu của tháng 3 đã qua rồi. Sưa lại thật. Cứ đúng tháng 3, và đúng chỉ trong tháng 3 mà thôi. Chẳng sớm và cũng chẳng muộn hơn. Sưa = tháng 3. Mặc định như thế rồi.
Nhưng mà tháng 3 rồi thì cũng phải qua đi. Tình yêu cũng qua đi. Cảm xúc, rồi thì hào hứng cũng qua đi... Vậy còn lại gì? ...
Còn lại một cái gì đó để mà tự hào chăng? Phải, được vậy là tốt nhất rồi. Vậy thì đứng dậy nào, đứng dậy vào tạo ra một cái gì đó đáng để tự hào nào.
---
Vừa buôn chuyện với bạn Đỗ Long. Hỏi thăm bạn ý đi làm cảm nhận thế nào. Nhưng mà ông bạn mình vẫn chưa đi làm nên bảo chưa cảm thấy gì, mới chỉ được nếm trải cái cảnh ngồi mòn mỏi chờ các sếp thôi :))) Vui thế. Thế là cũng bắt đầu nếm trải rồi đấy. Tớ ngày xưa cũng thế cậu ạ. Bạn mình bảo mình trụ được là giỏi. Mình cũng quái vật lắm rồi thì mới trụ nổi chứ, đâu có dễ, bầm dập đến gần 4 năm rồi mà.
Nhưng mà được cái là bạn mình là người rất lạc quan và... thế nào nhỉ... bạn ý rất có lý tưởng, rất kiểu biết thế nào là lý tưởng tuổi trẻ và muốn phấn đấu, thử sức với tuổi trẻ. Ồ, không có nhiều người xung quanh mình có cái ý tưởng ý trong đầu. À, không phải, chính xác thì là cũng có nhiều nhưng cái chỗ họ chọn để lăn xả lại khác nhau và ít người chọn như bạn mình. À mà bạn ấy phải chịu sự phân công của tổ chức chứ có được chọn đâu, dùng từ chính xác thì phải là "muốn", muốn đi theo con đường ấy, muốn được vùi dập, muốn được thử sức mặc dù đã được nghe bao nhiêu là can ngăn, bao nhiêu người bảo là chả hay ho gì. À, tự đi vào cảm nhận mới biết thế nào là đời.
Cảm ơn cậu. You are my inspiration đấy. Hi.
Nhờ cậu mà tớ cảm thấy tớ đang không làm một việc vô nghĩa. Tớ cảm thấy được động viên nhiều. Có những cái có nói chắc các bạn cũng chẳng thể hiểu được tớ. Nhưng cứ nhìn cái cách các bạn ứng xử với cuộc đời các bạn và cuộc đời của chung thì tớ thấy rất nhiều ý nghĩa trong việc làm của tớ.
Nói thật là tớ vẫn cứ thấy rất ngạc nhiên với cậu. Làm sao mà cậu có thế hào hứng thế nhỉ. Tớ cũng chẳng biết tả thế nào cả, cứ dùng tạm từ hào hứng thôi. À, nhiệt tình. Có lúc bạn tự nhận là bạn là người rụt rè, đôi khi nhút nhát nhưng mặt dày. À, không tớ thấy bạn tớ là người nhiệt tình, vô tư nhưng rất tận tâm đấy. Mà những người sống đẹp như thế thì sẽ có happy ending thôi bạn yêu quý ạ :)
Hôm nay cậu cũng kể với tớ chuyện đi thăm cô Diệp hôm nọ và cô hỏi thăm tớ. Hì. Tự dưng tớ thấy vui vui vì cô vẫn còn nhớ tớ. Thực ra thì các thầy cô chắc cũng dễ nhớ tớ lắm vì thứ nhất là cái tên đặc biệt và ngày xưa cũng nổi tiếng là ngoan mà. Nhưng mà các thầy cô kì vọng nhiều vào tớ quá đâm ra tớ hơi lo lo khi nghĩ đến việc gặp lại các thầy cô. Thực ra thì tớ vẫn nhớ vẫn ấn tượng và rất quý cô. Tớ còn từng nghĩ sau này lấy chồng sẽ dẫn đến gặp cô Diệp - cô chủ nhiệm lớp 9, thầy Phong - thầy chủ nhiệm cấp 3 và cô Tâm - cô giáo hướng dẫn hồi đại học. Đấy là những thầy cô tớ rất quý, là những người có ảnh hưởng lớn tới tớ. Tớ chỉ ngại là giờ tớ không như kì vọng của thầy cô thôi. Hì, như thế thì hơi ngại. Nhưng mà thực ra thì đến giờ này tự tớ cảm thấy tớ sống rất đúng những lời thầy cô đã dạy bảo. Tớ tự hào về điều đó. Cho dù là tớ không là ông nọ bà kia, không người yêu, không gia đình và không kiếm được nhiều tiền. Nhưng tớ biết tớ sống vì mục đích gì và tớ có thể làm được gì cho đời.
---
Nói thế thôi. Nói đi nói lại thì giờ có đến gặp cô cũng chẳng biết nói gì. Chẳng tự hào được gì cả đâu. Hơi buồn đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét