Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Rừng...

Tự dưng lại nghĩ ra thế này.
Có kiểu người phụ nữ lớn lên xinh xẻo, học hành xong xuôi, nhăm nhắm một anh xứng đôi vừa lứa (ý là đẹp từ ngoại hình, khả năng nội lực cho đến cả gia thế) để khi bay nhảy đủ rồi thì về làm vợ đẹp và đẻ con ngoan, sống cuộc sống bình yên vui vẻ.
Cái kiểu đấy là hình tượng nhân vật người bạn gái của bạn của nhân vật chính Watanabe trong Rừng Na Uy ấy. Hoặc là với mình thì mình liên tưởng như vậy. Chị ấy là người đẹp, kiểu đằm thắm, quý phái. Mình cứ tưởng tưởng hình ảnh chị ấy trong bộ váy áo thanh lịch, tóc búi cao gọn gàng, cử chỉ điềm đạm, nhã nhặn. Chị ấy thấu hiểu, chịu đựng và chờ đợi anh người yêu trong khi anh ta bảo rằng chưa sẵn sàng để lập gia đình, và tiếp tục với những cuộc vui triền miên, không phương hướng. Bởi cũng là vì bên cạnh những cái gọi là xứng đôi vừa lứa về gia thế về ngoại hình... thì chị ấy yêu anh chàng thật sự. Yêu thương đủ lớn để chị ấy hiểu những cái lo sợ mông lung và nhẫn nhịn chờ đợi mong đến một ngày anh chàng sẽ nhìn nhận và biết trân trọng tình yêu của chị ấy. Và nếu điều đó xảy ra thật, đúng như mong đợi thì quả là tuyệt vời. Một món quà xứng đáng với một con người tuyệt vời đến vậy.
Nhưng chuyện nó không như là thế, không được như mơ. Trong tiểu thuyết đó thì nếu mình nhớ không nhầm thì cuối cùng một ngày chị ấy không chờ nữa, chị ấy đi lấy người khác. Lấy chồng sinh con, làm vợ làm mẹ nhưng rồi cuối cùng chị ấy lại vẫn tự tử mấy năm sau đó.
Mình không hiểu được là tại sao?
Với câu chuyện của Naruko (không nhớ chính xác tên nhân vật), người đầu tiên Watanabe yêu và cậu bạn còn lại trong nhóm 3 người bọn họ thì mình có thể tìm được lý, do nghe có vẻ có thể hiểu được. Họ còn quá trẻ. Họ không nhận thức được cái gì khác ngoài khát khao yêu và được yêu. Mà họ lại cảm thấy bị thất bại vì không tài nào họ yêu như ý họ muốn được, vậy nên họ bị quẫn. Người trầm tĩnh hơn thì chọn giải pháp tự tử quá sớm và rồi thành công. Người hoạt bát hơn thì bị bỏ lại một mình đột ngột quá để rồi đâm ra ngơ ngác với cuộc đời, không tự giải thích được câu hỏi tại sao để rồi cứ tự đổ lỗi cho mình và đau khổ. Đến một ngày chợt người đó nhận ra rằng lỗi không phải của người ấy, để rồi lại hoang mang đi vào một câu hỏi khác: vậy thì tại sao sự việc lại ra như vậy?? Câu trả lời hiện ra chỉ làm cho người ấy thêm hoang mang, thêm quay cuồng, và rồi đến lúc không chịu nổi người ấy cũng ra đi.
Đấy là do tuổi trẻ, hoặc là do chìm vào những hoang mang ở tuổi còn quá trẻ. Họ không tự cứu mình được.
Nhưng với chị ấy thì khác chứ. Chị ấy rất lý trí đấy chứ. Hay là không nhỉ? Chẳng lẽ chị ấy chỉ lý trí với những gì để chăm chút cho anh ta thôi sao? Còn lại với bản thân chị ấy thì chị ấy bỏ qua, vứt vào một xó. Để rồi đến lúc không còn cái neo là anh ta bên cạnh thì chị ấy cũng bị cuốn trôi đi mất biến thành sóng biển và tan ra. Y như nàng tiền cá trong chuyện cổ tích ý.
------------------
Ngày 03/05/14
Cái đoạn trên viết vào đêm muộn ngày 30/4/14. Lúc ý buồn ngủ rũ ra rồi. Nhưng mà bắt gặp những suy nghĩ chợt nảy ra nên cố chống mắt để gõ. Và thật ra là đã ngủ gật. Gần sáng chợt tỉnh thì thấy em laptop vẫn đang ngự trên bụng mình. Hic. Mở lên thì chả hiểu sao cái tiêu đề lại là "Rừng..." và chẳng hiểu làm sao lại đã được xuất bản. Chắc là trước lúc mắt k trụ nổi nữa thì đã nhớ ra để bấm nút xuất bản để lưu lại. May thế chứ lại.
Nhưng cái tiêu đề thì quả thật không lý giải được tại sao là đặt như vậy và đặt vào lúc nào. Chả nhớ gì cả. Rừng Na-uy chăng? Chẳng biết. Thôi kệ. Dù sao mình cũng thấy nó hợp nên cứ kệ nó đấy.
Câu chuyện của ngày hôm đó, cảm hứng cho cái bài này là về một người bạn cũ. Lâu chẳng gặp và nói thật là một người đi ngang qua đời mình và hai người đứng ở hai thế giới khác nhau, chỉ đứng nhìn thôi chứ không chạm vào nhau được. Nói thế để thấy rằng mình thực ra không biết rõ câu chuyện, mình chỉ nắm được một số tình tiết mình nhìn thấy được trưng ra trên facebook thôi. Thế mà chẳng hiểu sao nhìn chuyện đấy lại nảy ra cái cảm nghĩ về người chị kia trong Rừng Na-uy. Chắc là có những điểm giống nhau giữa hai người con gái ấy, phong cách ngoại hình, kiểu gia thế... nên dẫn cho mình những liên tưởng chăng. Còn câu chuyện tình thì mình chẳng biết gì để mà nói cả. Câu chuyện tình và những câu hỏi và thắc mắc thì chỉ hoàn toàn là về người chị trong Rừng Na-uy thôi.
Mình thích gọi chị ấy là chị. Một nhân vật mình rất yêu. Có thể nói là ngưỡng mộ ở một khía cạnh nào đấy. Cách chị ấy yêu chăng? Có lẽ vậy. Yêu và mong những điều tốt nhất, thoải mái nhất cho người mình yêu. Lấy cái thoải mái, vui vẻ của người yêu làm hạnh phúc cho mình.
Đến ngày chị ấy ra đi, đi lấy một người khác làm chồng thì cũng đâu phải bởi chị ấy không còn yêu nữa. Nhưng con người có những trách nhiệm phải thực thi... ở đây là vì danh tiếng gia đình. (Hình như vậy, mình không nhớ chính xác chi tiết lắm. Nhưng cứ coi là như vậy đi.)
Chị ấy không được chờ nữa. Chị ấy phải ra đi. Làm tròn nhiệm vụ của mình. Nhưng rồi đến một ngày u uất từ quá khứ không còn trong sức chịu đựng nữa ư? Không. Không phải u uất đâu. Mình nghĩ là đành phải chọn cách đấy để giải tỏa những yêu thương, những ước vọng không thể thành hiện thực thôi. Chị ấy làm đủ trách nhiệm rồi nên chị ấy cảm thấy cần phải sống cho mình chăng? Nhưng làm thế nào để sống cho mình được...
Chị ấy ra đi. Từ bỏ thế giới này với những cái ràng buộc gọi là trách nhiệm, với một tình yêu không được đáp lại. Hoặc cũng có thể là trong tình cảnh của hai người đó, họ không thể đến với nhau, hay chính xác hơn thì không còn có thể quay lại với nhau sau khi những ràng buộc, những trách nhiệm đã lấy mất của họ thời gian và thời điểm quý giá, lấy mất cơ hội của họ. Chị ấy đi về một thế giới khác, một nơi chắc có lẽ chị ấy có thể có cuộc sống và tình yêu cho riêng mình chăng? Một cách giải thoát khỏi những bức bách trong lòng.
Ồ, có ai đó sẽ hỏi: một người phụ nữ như vậy thì có gì bức bách được chứ? Chị ấy giỏi giang, có tri thức, có điều kiện, gia thế và chồng. Chị ấy có gì mà bức bách? Có gì mà bức bách ư? Tâm hồn của chị ấy. Tâm hồn bị chôn chặt trong ngần ấy năm. Tình yêu của chị ấy. Cái tình yêu thực là ước vọng riêng của chị ấy về cuộc sống. Đáng ra nó đã tròn vẹn hơn. Đã có thể như thế...
Nói chung có lúc bạn phải công nhận rằng bức bách trong tâm trí còn kinh khủng gấp tỉ lần bức bách về vật chất bên ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét