Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

Singapore - khi trở về Việt Nam

Câu chuyện với Singapore của mình có lẽ đã kết thúc từ một tuần trước lúc mình lên máy bay rời khỏi Sing. Nhưng không. Cách đây hơn một tiếng mình vừa nhận điện thoại của Papa. Ông gọi cho mình chắc để nói chuyện, để hỏi thăm xem con sống thế nào. Mình chỉ nghe được vài câu bập bõm vì ông nói tiếng anh giọng Ấn và khá nhanh, nói qua điện thoại lại càng khó nghe. Mình đành ậm ừ cho qua rồi sau khi dập máy thì nhắn tin cho ông bảo con xin lỗi vì không nghe rõ qua điện thoại, papa cứ yên tâm là con vẫn khỏe.
Thực ra có quá nhiều điều mình chưa nói được với ông.
Hôm trước mình có viết cho ông một bức thư ngắn, giải thích qua về tình trạng của mình hiện tại, về những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình hiện nay mà mình không giải quyết nổi. Nhưng mà lá thư lại nằm trong hộp quà mình muốn gửi cho ông mà bưu điện bảo phải mất đến 1 tháng mới có thể đến tay ông được. Mà thực ra còn chẳng hiểu có đến nơi nổi không.
Papa ạ, Jasmine không phải là một đứa con gái ngoan đâu. Con thắc mắc nhiều thứ lắm. Con không cho rằng nhiều điều mà mọi người gọi là quy luật là đúng. Như con nói với papa rồi đấy: con chẳng theo thần thánh tôn giáo nào cả, con chỉ đơn giản là suy nghĩ đúng và làm đúng thôi, mọi thứ đều từ trong tâm con cả papa ạ.
Nhưng thế nào gọi là đúng hả papa?
Con không còn muốn nghe đến những người sinh ra con chỉ đơn giản là vì con không hề cảm thấy một chút tình cảm nào từ phía họ thì có đúng không? Họ không hiểu con người con. Họ không cần biết con là ai. Họ chỉ đơn thuần làm mọi thứ cho con để thỏa mãn vị thế làm cha làm mẹ của họ chứ không phải vì con. Con cảm thấy điều đó là bất công. Vậy có đúng không?
Trong khi đó, với một người xa lạ như papa con lại dễ dàng cảm nhận được tình thương yêu và chăm lo cho con. Từ trong tâm con yêu quý và trân trọng papa. Con có quyền được nhận một người cha không sinh thành ra mình như vậy không? Con có thể làm như vậy không?
Lẽ tự nhiên thì con cái không có quyền chọn cha mẹ. Nhưng cha mẹ lại có quyền chọn có sinh con ra hay không. Vậy có bất công đối với con cái không khi mà họ chỉ cần đẻ con ra là họ có quyền, họ muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, còn con cái không có quyền lựa chọn. Con cứ tự hỏi mãi là tại sao, tại sao con lại sinh ra trên đời này? Con vật vã với câu hỏi đấy. Con cần một mục đích để sống tiếp.
Có lần, không biết đùa hay thật họ nói với con rằng, sau này có con thì đừng mong nhờ vả gì họ. Vâng, thực sự thì từ bé con đã có ý thức chả mong nhờ vả gì ai rồi. Chỉ cần họ đẻ được con ra thì họ cứ làm tròn đúng trách nhiệm với sản phẩm họ tạo ra là được. Còn sau này con của con con phải có trách nhiệm với nó, và con cũng không mong nó phải có trách nhiệm gì với con vì nó là sản phẩm của con, nó không có quyền lựa chọn. Còn con, con đã lựa chọn tạo ra nó thì con phải chịu trách nhiệm đến cùng. Vậy thôi, con chỉ mong có vậy.
Nhưng họ đã làm được gì cho con? Có lẽ thật may mắn là những gì họ làm và những gì con muốn có sự trùng hợp nên có thể mọi thứ vẫn có vẻ ngoài ổn thỏa cho đến giờ này. Nhưng trước sau gì mâu thuẫn cũng sẽ nảy sinh thôi vì họ không hiểu con người con và họ cũng đâu có cố gắng làm tốt vai trò của họ.
Từ bé họ đã luôn luôn so sánh con với những đứa trẻ con nhà khác. Cha mẹ chúng khác. Cách cha mẹ chúng nuôi dạy chúng khác. Vậy mà họ cứ luôn đòi hỏi con phải được như thế. Có thể họ không nói trực tiếp và liên tục nhưng chỉ cần một vài câu ở một vài thời điểm thôi nó cũng đủ để khắc sâu vào tâm trí con. Nó làm con không chịu nổi. Con ghét cay ghét đắng cái sự so sánh ấy. Họ đâu có như bố mẹ những đứa trẻ kia để mà rồi lại đi so sánh con với những đứa trẻ đó.
Rồi có những thứ rất nhỏ, một ánh mắt, một cử chỉ thôi cũng làm con tổn thương mà họ không biết. Họ không cần biết. Họ nhìn những đứa trẻ khác bằng ánh mắt khác lúc họ nhìn con. Giọng nói của họ lúc nói chuyện với những đứa trẻ khác cũng khác khi nói chuyện với con. Từ bé đã vậy và con vô cùng đau đớn khi nhận ra cả đến bây giờ vẫn vậy. Chưa bao giờ con cảm thấy gần gũi với họ. Chưa bao giờ con cảm thấy tầm quan trọng của việc có cha có mẹ là như thế nào... Con cảm thấy cô đơn, con phải im lặng trong chính ngôi nhà của con. Có lẽ vì vậy mà chả bao giờ con ngại đi xa, chẳng bao giờ con thấy nhớ nhà, nhớ cha nhớ mẹ. Vậy có đúng không?
Vâng, nhiều người có thể nói con phủ nhận những điều họ làm cho con là sai, họ cho con ăn học nên con mới có ngày hôm nay, nên con mới có thể đi đây đi đó mà có lý lẽ này nọ để mà cãi lại họ. Ồ vâng, vậy thì để con hỏi xem bao nhiêu phần trong những điều họ đã làm, đã bắt con làm là vì con chứ không phải vì họ, vì bản thân họ, vì danh tiếng của họ.
Mọi người có thể đánh đồng những điều những kẻ làm cha làm mẹ làm vì danh dự của họ với những
điều làm thực sự vì con cái, nghĩ cho con cái. Nhưng thực sự hai điều đó rất khác biệt, hoàn toàn khác biệt. Có thể thật tuyệt vời nếu hai hướng đó trùng khớp. Nhưng thật sự là không phải lúc nào cũng vậy. Cho dù con có làm gì, có cố gắng sống tử tế thế nào, có thành công như thế nào dù nhỏ bé hay to lớn nhưng chỉ cần không phù hợp với mong muốn của họ thì mọi công sức của con đều bằng không hết.
Con có thể nhẫn nhịn. Nhưng nhịn cũng có giới hạn thôi. Con mệt mỏi rồi. Con không muốn chịu đựng nữa. Vậy có đúng không?
...
Con biết con lựa chọn con đường này, con từ bỏ họ, tức là con đang chống lại cả xã hội. Tức là con vứt bỏ luôn cả tương lai của con. Vứt bỏ mọi thứ có thể là hạnh phúc của riêng con. Vì... đến cha mẹ mày mà mày còn không yêu thương thì mày còn biết yêu ai. Vâng, người đời rủa đúng lắm. Con mất hết tất cả rồi. Nhưng con chấp nhận điều đó papa ạ. Con chấp nhận. Cho dù sau này có thế nào, ai nói gì cũng mặc. Vì thật sự đến giờ này con không chịu nổi nữa rồi.
Không phải là con đã mất hết cảm xúc. Không phải là con không còn biết yêu thương ai. Không phải là con phủ nhận tất cả tình cha con mẹ con ở ngoài kia. Không phải. Con vẫn biết yêu thương những người yêu thương con chứ. Con vẫn biết trân trọng tất cả những tình cảm yêu thương mọi người dành cho nhau.
Nhưng còn ai tin con nữa? Con còn không tin được bản thân con có thể....
Thật bất công nếu bắt mọi người phải suy nghĩ, phải hiểu được con.
Con chỉ muốn mọi thứ đơn giản. Mọi người cứ đi. Xã hội cứ đi. Cứ tiếp tục với tất cả những luân lý vốn có đã được số đông công nhận. Cứ tiếp tục. Cứ tiếp tục đi tiếp và bỏ rơi con lại. Không sao cả. Con sẽ tiếp tục sống đến lúc nào còn chịu đựng được, còn ẩn mình được, còn không làm phiền đến xã hội. Vậy thôi. Có được không?
------
Mọi người có thể bảo mình điên rồi. Mình bị một kiểu bùa mê thuốc lú gì đó. Nhưng đấy là quan điểm sống của mình. Là những gì mình thấy đáng, thấy công bằng, thấy nó cần phải thế.
Mọi người có thể chỉ cảm nhận được con bé là mình đây có chút may mắn khi được một ông già ở xứ xa lạ cưu mang như vậy, nhận làm con như vậy. Mọi người chẳng coi tình cảm là gì, chỉ nghĩ rằng con bé này ăn may, lợi dụng được khối từ ông bố từ trên trời rơi xuống. Mọi người bảo nó đi đi lại lại như thế mà chẳng tốn đồng nào thì lợi quá. Mọi người chỉ nhìn thấy cái lợi ích bé nhỏ đấy chứ không nhìn thấy nổi những nhức nhối, những dằn vặt trong đầu mình. Những thứ làm mình muốn nổ tung ra.
Papa ạ. Con không biết phải nói thế nào với người. Con đã viết thư nói qua một chút về vấn đề của con. Hy vọng người sớm nhận được. Hy vọng người hiểu cho con. Người có thể quên phứt luôn đứa con này đi được thì tốt quá. Có lẽ như thế con sẽ bớt day dứt hơn, vì con sẽ không phải lo lắng xem làm thế nào để đáp lại được sự yêu thương của người dành cho con.
Giờ con chỉ biết cầu chúc cho papa mạnh khỏe, làm việc bớt vất vả đi. Vikjie được ổn định để papa cũng đỡ lo lắng hơn. Hãy bảo trọng nhé papa của con!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét