Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Singapore trip - Part 1: Life is just life

Giờ này tuần trước đang ở trên phòng Vikjie, trong nhà Papa ở tận Malaysia, một vùng gần biên giới với Singapore. Giờ này tuần trước đang ngồi up ảnh đổi avatar và cover facebook vì sau mấy ngày đi miệt mài mới vớ được một chỗ có wifi tử tế.
Và đây là cái note facebook đấy đây.

Chào năm mới!

Mấy ngày qua đi quần quật, đi đúng nghĩa là đi. Hôm nay mới có dịp ngồi một tí + với được wifi ngon lành một tí để mà kể lể một tí tẹo.
Trước khi đi tự hỏi nhiều và tự trả lời được kha khá. Cũng có lúc bí quá thì dùng bài cùn là "ok, kệ thôi, thế nào chả xong".
Xong giờ thì mới thấy khiếp vì giờ bị hỏi ngược lại quá nhiều. Ơ hơ hơ...
Cuối cùng thì rút ra kết luận là "đi một ngày đàng học một sàng khôn". Tóm lại là cố mà đi và đi cho đúng nghĩa là đi ý. Keke.
Chúc cả nhà một năm mới (của tớ/em) vui vẻ :)
Life is on a bus? Why not?Life is on a bus? Why not?
These days, I go a lot. By plane quite far from my howtown, by bus and on foot. Just go around. If there is any people ask me: "Why do you come here?/ What are you doing?" I just said: I just go around. That's true. Go, go, go... walk, walk, walk... see, meet and talk to people around. Sometimes, not, almost time I'm not fluent, sometimes I can't listen to all words they said, but it's still fine. We still understand each other, we make friends. That means I absolutely successfull in my trip. After that, when I back to my daily life I bring with me more than I hope. Believe me and don't worry. That's life.
--------
Mình có một chuyến đi không thể tưởng tượng được với bản thân mình và với nhiều người xung quanh mình. Mình đi một mình nhưng mà rút cuộc ngẫm ra thì chẳng có lúc nào mình một mình cả, cứ đi loăng quăng, không gặp người này thì gặp người kia, lúc nào cũng có bạn. Bất ngờ số 1. Tiếp, mình cũng gặp những con người cho mình rất nhiều thứ, mà trên hết là sự yêu thương của họ. Bất ngờ số 2, những con người xa lạ sao lại có thể gặp nhau như vậy nhỉ. Chả biết nói gì hơn, như Papa mình bảo thì là "Thanks God!". Bất ngờ số 3 là thực ra chả có bất ngờ gì cả. Tại sao lại thế thì cứ thử đi đi, bạn sẽ biết ngay.
Tóm lại hôm nay ngồi viết những dòng này là để ghi nhớ lại một chuyến đi, mà trước hết là ghi nhớ lại tất cả những con người mà mình đã gặp, từ đầu tới cuối cuộc hành trình. Có thể chẳng hay hoặc chẳng thú vị và chắc chắn là không thể đủ để ghi lại hết cảm xúc của mình, nhưng ít ra liệt kê kể lể thế này sẽ tốt cho một đứa não cá vàng như mình, để khỏi quên những gì mình thật sự chỉ muốn nói cảm ơn rất rất nhiều lần. À, đừng ngạc nhiên. Nếu một thứ có rất ý nghĩa với bạn thì hiển nhiên sẽ chẳng bao giờ bạn quên được nhưng tớ không chỉ muốn không quên, tớ muốn kể câu chuyện này lại, kể về những con người tớ đã gặp. Tất nhiên là cho những ai cần nó.
Cuộc phiêu lưu sẽ bắt đầu vào một ngày đẹp trời nào đó. Ngày ý là ngày tớ đặt được cái vé rẻ bay đi Singapore của Tiger air. Đặt xong thì lao vào tìm thông tin. Rất hào hứng. Nhưng rồi vì ngày đặt vé cho đến ngày bay cách nhau những nửa năm trời vậy nên mọi thứ cứ thế trôi đi và cảm xúc hào hứng lắng xuống. Đến gần ngày bay thì có quá nhiều thứ dồn lại khiến tớ chả thiết tha gì mấy nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là đã đặt vé rồi thì phải đi thôi. Không dự định gì nhiều là đi đây đi đó, phải tới chỗ này chỗ kia như cái hồi mới đặt vé nữa. Cứ thế gói ghém đồ đạc và đi. Và chỉ đến tận ngày cuối cùng mới quyết định và đặt xong phòng hostel và vé bus đi Penang, cái chỗ mà ngay từ đầu dù mua vé đi Sing thì cũng chỉ nghĩ là muốn tới đó, mà nó lại ở Malaysia chứ không phải Sing. Tóm lại là in một loạt giấy gồm tờ xác nhận vé máy bay, tờ xác nhận đặt phòng, tờ xác nhận vé bus, và ôm cái passport lên và đi ra sân bay thôi.
Sáng hôm đi vẫn còn đi làm bình thường. Mọi người bảo sao không nghỉ luôn. Hic. Em tiếc một nửa ngày phép của em ạ. Lý do siêu đơn giản. Cho đến tận lúc ngồi trên xe bus ra sân bay vẫn chả có cảm giác khỉ gì cả. Hồi hộp - Không. Lo lắng - Không.... Chả có cảm giác gì hết. (Dạo này mình bị đứt một số cái dây thần kinh cảm xúc rồi!) Trời thì dự báo bão đang vào miền Bắc, Quảng Ninh, Hải Phòng gì đó. Lúc checkin thì được hỏi là em đi sang đấy học à?- Không, em đi chơi thôi - Thế em mang bao nhiêu tiền? - 300 đô Sing - Ít thế, sợ nó không cho vào. Xời, không cho thì đi về. Đơn giản.
Vậy là checkin xong. Đi vào tìm ghế ngồi vắt vẻo ngắm các bác bị hãng hàng không bắt đổi cửa ra chạy qua chạy lại, thấy đời sao vớ vẩn quá, hành nhau đến thế là cùng, còn có mấy phút mà bắt người ta chạy loạn cả lên, đến khổ. Vừa nghĩ vậy xong thì có một chị hớt hải chạy đến, tay cầm cái vé với hộ chiếu chiều ra, giọng rất mang tính chất trình bày hoàn cảnh: Cô ơi, cô làm ơn làm phước.... Nghe đến đây, ngửng mặt lên khỏi cái điện thoại nhìn ngước lên cho phải phép, trong đầu thì nghĩ: "Ui, em không có xiền giúp ai được đâu" xong lại cúi xuống luôn. Lúc ý trong đầu nghĩ ngay đến cảnh mấy chị mấy em bán kẹo cao su dạo ở mấy hàng ăn vỉa hè... hic... phản xạ tự nhiên là lờ luôn, không nghe gì luôn. Nhưng lúc ý chị ý lại tiếp tục chìa cái vé ra hỏi mình: "Cô ơi, cô chỉ giúp giờ đi đường nào? Cháu nhà quê, lớ ngớ không biết đường nào". Lúc ý mình mới đứng lên, nhìn vào tờ vé của chị ấy. Hóa ra chị ấy đi sang tận Dubai để làm giúp việc, mà đi có một mình. Sau đấy thì dẫn chị ấy đi ra cửa ra máy bay của chị ấy, bảo chị ý ngồi ngay chỗ thẳng ra cửa, dặn dò chị ấy phải nhìn vào đâu trong cái vé lẫn cả tiếng anh lẫn cái đám chữ ả rập loằng ngoằng để biết mã số chuyến bay, biết giờ lên máy bay và biết cửa ra, nhất là trong tình trạng có đến mấy chuyến bị đổi cửa vào phút chót rồi. Tự dưng thấy cứ lo lo cho chị ý. Một thân một mình đến cái xứ xa xôi tít mù ý, mà lại còn làm giúp việc. Nguyên cái vụ đi máy bay đã chả đơn giản rồi. Nhưng biết làm gì hơn nữa. Chỉ biết chúc chị ý đi bình an, may mắn thôi.
Quay về cái chỗ cửa ra của mình ngồi một lúc thì có một cô đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh. Được một lúc cũng chìa vé ra xong hỏi mình: cháu xem hộ xem đúng cửa chưa? sao mãi chưa đến giờ nhỉ? Vậy là lại ngồi buôn chuyện với cô ấy. Cô ấy cầm hộ chiếu Việt Nam nhưng nói giọng lơ lớ Trung Quốc. Hỏi ra mới biết cô ấy ở Đài Loan 15 năm rồi. Cũng đi làm người giúp việc. Mấy năm mới được về một lần. Lần này về được 2 tuần rồi đi luôn. Mình hỏi cô ở bên kia làm việc có vất vả không? Cô ấy bảo, ở bên kia chỉ phải chăm sóc một bà cụ già, mà bà ấy lại ngoan nên không vất vả lắm. Chủ họ không cho về nhiều mà về thì mình cũng tốn tiền vé máy bay nên cứ ở bên đấy, khi nào cần thì về. Lần này về là gia hạn visa. Xong đi tiếp một mạch 3 năm nữa mới lại về.... Câu chuyện qua lại còn dài, còn nhiều chi tiết, nhưng mình chỉ nghĩ trong đầu mỗi là: người Việt mình còn khổ quá. Nhìn vào cái hàng dài những người đang xếp hàng ra máy bay kia mà xem. Đầy những người trẻ như mình, hớn hở với chuyến đi chơi của họ. Còn ở đây, ngồi cạnh mình.... Mình đứng lên chào cô ấy, chúc cô ấy đi mạnh khỏe, bình an và đi ra xếp hàng lên máy bay.
Chiều bay đi thì do 2 đứa kia bỏ vé nên một mình một hàng 3 ghế. Ngồi không như thế cũng buồn. Vểnh tai lên nghe xung quanh thì toàn tiếng Trung liến thoắng nói chuyện, nghe vui tai nhưng chả hiểu gì cả. Thỉnh thoảng thấy có mấy tiếng xì xầm bằng tiếng anh. Nhưng tóm lại là mình thấy mình được cách ly với thế giới xung quanh :)))
Máy bay hạ cánh. Cầm hộ chiếu với một đống giấy tờ trong tay hùng dũng tiến vào chỗ hải quan. Ờ thì tại đọc một đống các kinh nghiệm nhập cảnh vào Sing đầy đe dọa của các vị khác nên cũng hơi lo một tí. Đi một mình mà. Sợ rắc rối về giấy tờ thôi. Rút cuộc thì gặp ngay một bạn trông y như diễn viễn Hàn Quốc :))) Bạn ý hỏi: vào Sing làm gì? - Travel - thế đi một mình à? - Ừ, đi một mình. Thế là cộp cho cái dấu. Ngon lành quá sức tưởng tượng :)) chả bị hỏi gì nên tự dưng cứ thấy buồn cười. Bụng thì đói vậy nên sau đó kiếm cái bánh mì và tìm đường ra MRT để về hostel. Đoạn này thì cũng không có gì lắm. Có kinh nghiệm đợt đi công tác rồi nên tìm hướng đi cũng dễ. Nhưng đến đoạn ngoi lên mặt đất để đi về nhà mới là ác mộng. Hic. Bản đồ một đằng còn đường thật lại một nẻo. Định sẽ cố gắng tự tìm đường cho quen đường xá đi. Nhưng mà đi một đoạn tự dưng cứ thấy chột dạ, chả biết có phải đúng hướng không? Thế là sau mấy lần ngập ngừng thì túm lấy một bác trên đường để hỏi. Hic. Hỏi tiếng anh mà bác ý vừa trả lời tiếng anh vừa xổ tiếng trung ra với mình. Tóm lại là mày nhầm hướng rồi. Phải đi ngược lại cơ. May là bác ý bảo tao cũng ở gần đấy, cứ đi với tao. Vậy là chết đuối vớ được cọc. Cứ thế là đi. Nhưng được một đoạn thì bác ý bảo cho xem lại địa chỉ để xem nó ở chỗ nào. Mình đưa ra. Bác ý bảo sao lạ thế, bác ý không biết chỗ này. Xong bác ý lại phải đi hỏi một bác khác. Bác này thì phải lôi hẳn smartphone ra để tra đường. Ui trời, rút cục thì hóa ra cái chỗ mình ở nó chỉ ở cách cái chỗ 2 bác ý đang đứng có một đoạn. Mà nhà 2 bác ý ở trong cái chung cư cách đấy có một đoạn ngắn. Vậy mà họ cũng không biết. 
Tình huống này về sau gặp lại không chỉ một lần ở Sing. Ở ngoài đường hỏi đường xá thì các bác đều bảo mày đưa địa chỉ cần tìm đây xong lôi smartphone ra tìm đường để chỉ cho mình. Mình có cái bản đồ ra cầm tay coi như vô tác dụng. Muốn gửi cái postcard nên đi hỏi xem có bưu điện hay chỗ nào bán tem không thì đều nhận được câu trả lời là không biết. Hỏi rằng tôi muốn đi đến chỗ này thì bắt xe bus ở đâu, ở điểm này có đúng không. Câu trả lời cũng là không biết, hoặc cứ lên xe rồi hỏi tài xế ý. Chà... sau mấy ngày vật vã tìm đường ở đây thì mình rút ra kết luận là tìm đường để đi bằng MRT là đơn giản nhất. Xe bus thì có thể tiện hơn nhưng các chỉ dẫn hơi khó hiểu và đúng là cần gì thì cứ phi lên một cái xe bất kì xong hỏi tài xế thôi chứ những người còn lại có hỏi họ cũng không biết.
Lần này mình đi không đâm đầu vào Orchard, không vào Sentosa, không va chạm với khách du lịch nhiều bằng dân địa phương nên cũng thấy mấy điều lạ mà quen.
Xã hội Sing công nghiệp, mọi thứ dường như được chỉ dẫn và có phương hướng rất rõ ràng. Tất cả dân Sing mình gặp hoặc là những người nước ngoài đến làm việc ở Sing đều bảo với mình là ở Sing rất dễ sống và đơn giản. Mình đồng ý. Cứ nhìn hệ thống giao thông công cộng thì biết thôi, vô cùng thuận tiện. Nhìn các khu nhà ở của họ cũng thấy được phúc lợi xã hội như thế nào. Nhưng có một cảm giác mình thấy rất rõ, xã hội này như một cỗ máy. Rất nhiều người mình gặp là công nhân viên chức bình thường, người Hoa, người gốc Ấn, người Mã Lai, đến giờ đi làm, đến giờ về nhà, họ chắc chỉ đi mỗi con đường từ nhà ra bến bus hoặc MRT để đến cơ quan và ngược lại. Chắc thêm được đường đi đến siêu thị giá rẻ gần nhà nữa thôi. Cứ lầm lũi đi mải miết trên đường, tai nghe headphone hoặc trên tàu điện ngầm thì cắm cúi vào smartphone. Cứ như một chị người Việt sang đây du lịch theo tour bảo mình thì ở Sing cứ thấy con người lạnh lạnh thế nào ý, như người máy. Tất nhiên khi mình cần hỏi gì thì họ đều rất nhiệt tình chỉ dẫn. Nhưng mình vẫn cảm thấy có cái gì đó nặng nề, không thoải mái. Có lẽ sang Sing chỉ để đi lượn như bây giờ thôi chứ sang đây sống và làm việc có lẽ không hợp. À mà nhà chung cư ở đây cũng đeo balo nhé. He he. Thế mới thấy hóa ra là ở đâu cũng vậy cả thôi. Mình đi lang thang vào những khu nhà ở của họ. Các tòa chung cư san sát, đường phố thì vắng vẻ, thỉnh thoảng có một vài cụ già ngồi trên ghế ven đường nghe nhạc bật loa ngoài hoặc một vài người đi bộ. Có thể cái giờ mình đi là giờ vắng người, sớm quá chăng, nhưng vắng thì vắng vẫn cảm thấy có hơi người. Nó ngược với cảnh đông nghịt trên tàu điện ngầm giờ tan tầm, người thì nhiều mà cứ có cảm giác mình đang đứng một mình, xung quanh chả có ai khác nữa.
Thế mới nói là đời chỉ là đời, cuộc sống ở đâu cũng vậy. Khi bạn đến Sing với tư cách một khách du lich, sang đây để hưởng thụ các dịch vụ thì bạn sẽ thấy khác. Còn tôi, tôi đến đây muốn nhìn thấy cuộc sống thường ngày của một người dân Singapore bình thường, tôi lại thấy một Singapore rất khác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét