Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Singapore - Part 2: Papa

Phần này mình muốn để dành để kể về Papa, người cha đặc biệt của mình.
Buổi sáng đầu tiên lơ ngơ ở Singapore thì mình gặp ông. Ông là lái xe bus tuyến số 980 còn mình thì là con bé du khách lơ ngơ leo lên nhầm chuyến.
Có một vấn đề là ở Sing người ta lái xe bên tay trái chứ không phải về bên phải như ở Việt Nam. Điều này phải mãi sau nửa ngày trời ngồi trên xe bus bên cạnh papa mình mới nhận ra. Hic vậy là mặc dù mình xác định đúng phương hướng phải đi nhưng mình xác định sai cái bến xe bus cần phải đứng và leo lên nhầm chuyến xe bus. Nhưng may mắn là mình được gặp papa.
Bác tài xế vui tính và thân thiện. Bác chào "hello" khi mình hăm hở leo lên xe, quẹt thẻ ezlink và chui tọt xuống cuối xe để tiện ngắm phố phường. Sau bữa sáng con bé là mình đây vô cùng hăm hở và tự tin lao ra đường đi khám phá Singapore sau một hồi đã google tưởng như tất cả mọi thứ mình cần. Cuối cùng có một thứ mình không google nổi và cũng không lường trước được đấy là tình người.
Papa mình là người gốc Ấn, trên trán ông còn vẽ những dấu cầu nguyện của đạo Hindu. Nhìn ông cũng không có gì quá đặc biệt so với những bác trung niên khác. Điều đặc biệt duy nhất là ông cực kì thân thiện với mọi người đi xe, ai lên xe ông cũng chào hoặc nói chuyện vài câu, khi bằng tiếng anh, khi bằng tiếng ấn, khi bằng tiếng mã lai, một vài câu tiếng trung. Và mọi người cũng đáp lại ông. Đôi khi chỉ đơn giản là "thank you" xong cười một cái rồi còn bước tiếp vào nhường chỗ cho người khác còn lên tiếp. Nhưng cái không khí này phải gọi là 180 độ so với ấn tượng lúc đầu đến Sing của mình.
Vậy nên lúc mình lên xe bác ấy cũng rất vui vẻ hỏi han "Thế mày đang đi đâu đấy?". Cháu đi Macritchie reservoir ạ. Ồ, thế thì con lên nhầm xe rồi con ơi, con phải lên ở phía bên kia đường cơ. Oh, my god! Hic. Con bé ngớ ra, mặt đần thối. Thế giờ con phải đi kiểu gì đây? Bác lái xe bảo, thôi con cứ ngồi xe này, lát ta bảo cho con xuống rồi rồi bắt xe khác. Vâng, thì đành vậy chứ biết làm sao.
Thế là từ đấy mình đứng cạnh bác, nói chuyện với bác. Bác hỏi: Con người ở đâu? Việt Nam ạ. Đi một mình hả con? Vâng. Sang đây làm gì? Đi du lịch thôi, đi lòng vòng thôi ạ. Thế đi được những đâu rồi? Con vừa mới sang tối hôm qua thôi, chưa đi được đến đâu cả. Thế đi Orchard chưa? Zoo chưa? Sentosa chưa? Chưa hết ạ. Mà con cũng không thích đi những chỗ đấy. Con không thích shopping, con chỉ muốn xem người ở đây sống như thế nào. Bạn con nó chỉ cho chỗ Macritchie reservoir này nhiều cây cối tự nhiên đẹp lắm nên con muốn đến xem sao. Ừ thế cứ đi theo ta, ta chỉ đường cho mà đến đấy.
Xong bác còn hỏi nhiều nữa. Về công việc, gia đình. Nhiều cái là quan điểm riêng của mình, bác hỏi thì mình cứ nói theo đúng những gì mình nghĩ thôi, có gì nói đấy. Cứ luyên thuyên nói chuyện một hồi thì bác bảo: Ta không có con gái, ta cầu nguyện mãi mà vợ ta chỉ sinh được cho ta 2 thằng con trai, vậy nên giờ con là con gái ta. You are my god daughter. Like daughter like father. Bác bảo sao con nghĩ giống ta thế. Con ở đâu mà giờ ta mới gặp. Bác cứ xuýt xoa làm mình cũng ngại, chả biết nói gì chỉ biết "Thank you, thank you" liên hồi. Bác bảo: con là con ta thì không phải thank you, con muốn đi đâu ta sẽ chỉ đường cho con đi, con cứ yên tâm.
Vậy là đến trạm trung chuyển, bác bảo mình xuống xe quẹt thẻ xong ra bến xe bus chờ. Bác nghỉ một lúc, đến giờ đi tiếp thì bác vẫy mình lên. Mình rút thẻ ra, bác bảo, không cần, con gái ta thì ta chở đi, không cần quẹt thẻ. Mình cũng chẳng biết làm gì hơn là lại thanh you thank you và leo lên xe đi tiếp theo bác. Vậy là từ lúc đó, khách nào quen lên xe là bác lại chỉ vào mình và giới thiệu là con gái. Mình chỉ biết cười và chào lại. Bác để cho mình ngồi ngay cạnh bác, vị trí đặc biệt đấy. Hai bác cháu vừa đi vừa nói chuyện. Trời đang nắng bỗng chuyển xầm xì. Bác bảo giờ cứ ngồi xe này, đến Macritchie mà trời không mưa thì con xuống đấy còn nếu mưa thì con cứ ngồi yên đây đi tiếp với ta. Đến nơi trời mưa lất phất. Bác không cho mình xuống. Bác bảo, trời mưa con xuống ta lo lắm. Con cứ đi với ta, đến trạm nghỉ tiếp theo thì ta sẽ nghỉ ăn trưa, con đi ăn với ta, giờ cũng gần 12h trưa rồi. Sau đấy lại đi tiếp tuyến này với ta, ta chở con gái ta đi không mất tiền, quay lại Macritchie mà trời không mưa thì con xuống, trời mà mưa thì ta cho con tiền đi taxi đi xem bảo tàng hay cái gì đó trong nhà ý. Mình bảo con có thẻ ezlink nên chỉ cần cho con xuống gần bến tàu điện ngầm là con tìm đường đi được, không cần đi taxi đâu. Bác gạt luôn, con là con ta thì ta cho tiền con đi, không phải lo.
Chẳng biết nói gì nữa. Vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Ôi, bơ vơ giữa cái xứ sở lạnh lùng này mà sao tự dưng thấy khác quá. Ấm áp quá.
Papa hỏi mình con ăn được đồ gì? Ăn đồ Trung quốc được không? Vì ở chỗ trạm xe bus Sembawang có một quán trung quốc nhỏ papa sẽ nghỉ ăn trưa ở đấy. Mình bảo con ăn gì cũng được miễn là không cay quá. Đồ cay làm con mất hết cảm giác và chả thấy gì là ngon nữa cả. Papa lại thốt lên: like father, like daughter, con giống cha quá, ta cũng không thích ăn cay mà mummy lại thích ăn curry cay khủng khiếp. Rồi papa lôi ipad ra cho mình xem ảnh mummy, Vikjie và Karthik. Vikjie là con trai thứ 2 của ông, sau này mình có dịp gặp cậu ấy khi đến nhà ông chơi. Vikjie 22 tuổi thì phải, nhưng cậu ấy suy nghĩ rất chín chắn. Papa thì rất lo lắng vì cậu ấy hot temper nhưng mình thì không thấy vậy. Cậu ấy có tính cách rất thẳng thắn và quyết liệt. Nếu dùng trái tim nóng đó đúng chỗ, đúng con đường như cậu ấy đã chọn bây giờ, chỉ cần kiên nhẫn thôi thì cuối cùng cậu ấy cũng sẽ thành công.
Vikjie bảo cậu ấy bỏ lỡ mất 3 kì thi vào đại học rồi (ở Malaysia chỉ có duy nhất 3 cơ hội đó thôi), cậu ấy không đủ điểm để học ngành kĩ sư chế tạo máy bay như cậu ấy muốn nên đã đi làm cảnh sát ở sân bay Changi một thời gian. Giờ vì sân bay họ không nhận nữa nên cậu ấy đang làm phát triển mạng để kiếm tiền đi học lái máy bay và sau này muốn làm phi công tư. Cậu ấy hỏi mình rằng, thế giờ có cách nào kiếm tiền được nhanh hơn không? Mình hỏi cậu ấy một hồi thì nhận ra rằng trong đầu cậu ấy con đường đã có hết rồi và cũng rất đúng nữa. Mình chẳng biết nói gì hơn vì mình không giỏi kiếm tiền, mình bảo có thể làm nhiều thứ mà không cần quá nhiều tiền. Vikjie hỏi lại mình tại sao không ra nước ngoài làm việc và mang tiền về giúp Việt Nam, cách đấy không tốt hơn à? Tất nhiên là mình có quan điểm riêng của mình và mình vẫn kiên trì bảo vệ nó. Nhưng buổi nói chuyện với Vikjie và Papa hôm đấy gợi cho mình rất nhiều điều.
Trước khi bước chân lên đường có thể nói là đầu óc mình cực kì hỗn loạn. Một phần là bởi công việc vẫn còn những cái mãi vẫn cứ dở dang. Một phần là chuyện gia đình. Mình không nghĩ là mình đúng hay sai nữa vì cơ bản là mình không quan tâm đến quá khứ nữa rồi. Mình từng hỏi đi hỏi lại rằng "Tại sao mình lại được sinh ra? Tại sao? Tại sao?". Và sau đó nữa là cái gì sẽ kéo mình tiếp tục sống đây?
Cho đến hôm nay, gặp papa, gặp Vikjie. Mình thấy có nhiều thứ 2 con người xa lạ này mang đến cho mình quá. Papa cho mình một người cha. Ông dẫn mình về nhà, dẫn mình đến trước ban thờ vị thần của ông, cầu nguyện thần ban phúc cho mình. Ông dẫn mình đến khu vườn ông thường đi dạo lúc trẻ, nơi mà không gian thoáng đãng để mà suy ngẫm. Ông yên lặng trước cuộc đời. Ông sống một cuộc đời bình dị. Hàng ngày đi làm ở Sing và tối lại trở về Malay. Cuộc sống của ông nhiều vất vả, lo lắng nhưng ông vẫn luôn thân thiện và tươi cười với mọi người ông gặp hàng ngày. Ông mang theo một quyển sách để đọc lúc nghỉ. Ông cho mình xem chồng sách ông cất trong tủ và bảo mình chọn lấy quyển nào mình thích. Ông cho mình một cảm giác bình yên và tin tưởng, khiến mình tự dưng hoàn toàn tự tin đối mặt với cuộc đời. Ông có một vẻ quảng giao, năng nổ nhưng bên trong ông, tâm hồn ông còn có cái gì đó rất khác, vô cùng ấm áp với đứa con gái này của ông. Ông đặt tên cho mình là Jasmine. Mình không thể quên được cái lúc ông nắm tay mình dắt đi lúc đi qua cửa khẩu, ông dành mang bớt một cái balo cho mình và bảo với mọi người là giống như đang dắt con gái đi học ngày đầu tiên. Ôi, papa của con. Con chỉ sợ con thực không xứng đáng với những tình cảm ấy của người. Con chưa bao giờ biết thế nào là cái cảm giác nhớ gia đình, nhớ cha nhớ mẹ, dù con đã đi xa có đến nửa vòng trái đất. Thế mà cái buổi sáng chia tay papa con đã khóc, nước mắt con cứ chảy ra không sao ngừng được. Lúc này đây, lúc viết những dòng này con cũng lại ứa nước mắt. Con đã tự bảo với mình rồi, không được khóc vì papa lúc nào cũng cầu nguyện cho con. Hơn nữa con có làm được gì mà lại khiến papa bận lòng đến vậy.
Còn với Vikjie. Cậu ấy cho mình nhìn thấy ý nghĩa cuộc sống. Mình cần phải cố gắng làm tốt công việc của mình. Vì thực sự nó rất có ý nghĩa. Thành công, kiếm được nhiều tiền tất nhiên là cần thiết nhưng chắc chắn không phải là tất cả. Thành công còn là phải mang lại một điều gì đó cho cộng đồng nữa. Như papa mình hàng ngày chỉ là một người lái xe bus nhưng ông mỉm cười với mọi người, chuyện trò với họ, ông làm cho cuộc đời của chính bản thân ông và của những người xung quanh tươi đẹp hơn. Ông bảo, chẳng việc gì lại cứ im lặng, cạu cọ cả, ta cứ chào tất cả mọi người lên xe dù quen hay không con ạ.
Cứ mở lòng ra với đời... xem ra cũng không dễ... nhưng cứ cố thử xem sao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét