Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

The Best Exotic Marigold Hotel

The Best Exotic Marigold Hotel - đầu tiên xem vì nó nằm trong list 7 câu chuyện của các cặp các cụ. Hehe. Trong số đấy có The Notebook nè, Up nè là tui coi rồi. Và nhìn vào poster của The Best Exotic Marigold Hotel thì cũng muốn coi luôn cả nó nữa.
Vậy là sáng nay tui hẹn giờ dậy sớm để cố coi cho xong trước khi đi làm. Tất nhiên là vụ cố gắng dậy thiệt sớm nhằm coi xong trước giờ đi làm là thất bại nhưng mong đợi của tui vào cái phim nè thì không thất bại tí nào. Rất ổn luôn í.
Đầu tiên là cái tông giọng Anh-Anh êm êm ấm ấm nhất là lại còn cái kiểu nói năng từ tốn của các cụ nữa. Ui chao, tuy không nghe được hết nhưng mà cảm giác rất sướng. Hehe.
Tiếp đến tất nhiên là nội dung. Hồi sáng lúc xem xong nốt tui có giới thiệu với 2 đứa bạn tui phim nè cho chúng nó xem. Một trong hai đứa có hỏi lại là phim thuộc thể loại gì? Hic, tui đâu có bao giờ để ý đến mấy vụ phân loại đâu nên hơi khó trả lời bạn tui thật. Chỉ biết rằng chắc chắn không phải dạng kinh dị hay hành động (à mà có khi đối với các cụ mà ngay cả đến chuối cũng không mua chuối xanh thì thế này cũng cỡ hành động rồi cũng nên), cũng không phải kiểu lãng mạn, sướt mướt... Tui bí từ quá nên phải vặn não nghĩ một hồi rồi đành bảo nó rằng, kiểu kiểu phim như The Bucket list ý. Ừ thì đúng là có kiểu thực hiện wish list của một cụ trước khi cụ ý ra đi thật còn gì, cụ thẩm phán ý, trở lại Ấn để gặp lại mối tình đầu của cụ và gặp xong thì cụ đi luôn, rất thanh thản.
Thực ra nói chung thì mình có thể phát biểu là mình thích tất cả các phim bất kể thể loại gì, miễn là diễn viên đóng hợp với nhân vật. Phim này thì quá đỉnh luôn. Rồi còn cả tình tiết rồi diễn biến câu chuyện nữa, cũng đỉnh nốt.
Có mấy chi tiết mình rất thích. Đoạn máy điện thoại trả lời tự động ngay đầu phim nè. Đoạn ông Norman bước vào căn phòng khách sạn lần đầu tiên và ồ lên thích thú vì tìm được cái móc treo rất phù hợp để treo cái radio của ổng - đoạn ý kiểu như: đây là thiên đường rồi ý. Khi mà bà già khó tính Donnelly ngước mắt lên nhìn cô gái phục vụ mang đến cho mình lọ chocolat (hay gì đó mình cũng không rõ nữa, chỉ biết là một loại đồ ăn đóng hộp, đủ để bà già khó tính yên tâm ăn mà không sợ die khi ở Ấn), bà hài lòng, rồi thậm chí sau đó bà còn nói chuyện với cô gái ấy và cho cô ấy lời khuyên về việc quét dọn vì đó đã từng là công việc cả đời của bà. Rồi khi mà bà Evelyn đi gặp vợ của bạn của ông Graham để hỏi xem bà vợ ấy biết mọi chuyện đến mức nào và được biết rằng bà ấy biết tất cả mọi chuyện - việc này khiến Evelyn chao đảo lắm đấy. Cả cái lúc hai vợ chồng Douglas và Jean bị tắc đường trên đường ra sân bay và như kiểu là số phận đã dẫn tới cảnh người đi kẻ ở ý.
Tất cả, tất nhiên là tất cả những chi tiết nhỏ nhặt ý, từng cái một đã đưa đẩy diễn biến câu chuyện như vậy và làm nên câu chuyện ấy. Không hiểu sao các phim mà nhân vật chính là các cụ bao giờ cũng đem cho mình cái cảm giác huy hoàng rực rỡ lắm, kể cả Up, The bucket list, còn một phim nữa quên mất tên rồi.
...
Đầu ngày thì thế. Còn cuối ngày thì nhét earphone vào tai rồi nghe Don't worry của Lee Juck thật to. Hic. Tiếng guitar nghe thật đã tai í.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét