Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

Trích đoạn ưa thích

.... Benny hỏi và cảm thấy - với toàn bộ nỗ lực kiêng rượu của mình - bác đang cản phá cả thế giới. ....
Lâu lâu, rất rất lâu rồi mới lại đọc xong được một quyển sách.
Kể mà dạo này còn lười nữa là đọc theo comment của các đồng chí bên cạnh. Phải mọi người xui thì mới nhấc mông lên và đọc. Cứ như quyển này thì có đến 2 người xui mình và một người còn bảo cho mượn luôn nữa ý.
Còn thì có mấy quyển tự chọn tự ưng thì lại đều đang dang dở. Có quyển của nhà văn một thời ưa thích thì đang vật vã mãi 1/3 đầu. Có quyển lại đang phải để dành để còn có cái nhấm nháp mỗi khi ngồi đâu đó chờ các thể loại máy bay, xe cộ.
Nói chung là sự nghiệp chữ nghĩa thiệt không đơn giản. Viết lách cũng khó (kể cả việc hàng ngày như báo cáo chuyên môn) mà đọc cũng còn khó nữa.
---
Buôn một tí về quyển Ông già trăm tuổi này nhá...
Tuần trước lúc đọc đến đoạn cái xe tải chuyển nhà màu vàng phanh không kịp nên húc bay xe của Cá Chó lên giời và một lúc sau thì ông thanh tra tìm được đến đấy. Đoạn sau hình như có tả thêm về cảm nghĩ của ông thanh tra thì phải. Mình không nhớ rõ lắm. Nhưng lúc ý thì đã từng có ý định bỏ, chẳng đọc tiếp nữa. Vì tự dưng cứ nghĩ sao mà cái đời mình lại giống bác thanh tra thế nhỉ. Cho đến thời điểm đó (cái đoạn xe của Cá Chó bị húc bay lên giời ý) thì mình thấy cuộc đời bác thanh tra thật là bế tắc. Tất nhiên mình có được spoil trước một ít và biết là kiểu gì thì hội bạn của Allan kiểu gì cũng vô tội, mà nếu như thế thì rõ ràng là bao công sức của bác thanh tra kiểu gì cũng vô ích thôi. Như kiểu cuối cùng thì bác ý sẽ bị troll một cú thật đau ý. Trong khi cũng rất rõ ràng là bác đã bỏ ra biết bao công sức truy lùng tung tích, điều tra các kiểu rồi. Mà bác cũng đâu có phải cái kiểu hám danh như ông công tố hay kiểu "diễn" như ông thị trưởng. Bác chỉ đang cố gắng làm đúng phận sự của mình - một thanh tra - mà thế thì bác ý phải lặn lội đi điều tra, phải suy nghĩ các kiểu, đổ bao công sức... Ấy thế mà.... viễn cảnh tương lai là không thể làm gì nổi tội phạm. Ờ thì tất nhiên trong hoàn cảnh câu chuyện này thì cái nhóm "tội phạm" của cụ Allan cũng rõ là không phải xấu xa gì cho cam. Tuy nhiên đứng ở góc nhìn của bác thanh tra thì cái tương lai ý vẫn thật là.... chẳng đáng chút nào.
Mình cũng thế... Hic. Ý mình là mình cũng chỉ đang cố làm tốt công việc của mình, những gì mà mình được giao thôi. Và mình luôn cố gắng làm gì cũng tử tế nhất có thể. Tuy nhiên bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu phần lớn công việc của bạn được biết trước là chỉ để "diễn", hay có thể nói là sẽ chả có tí kết quả thực tế nào. Bạn có muốn từ chối luôn ngay từ đầu, không làm những việc vô bổ như vậy? Hay nếu trong trường hợp không từ chối được, bạn sẽ phản ứng theo kiểu "chỉ làm cho có"? Nô, nô, đó đều không phải cách mình đã và đang làm. Mình sẽ tìm cách để nhìn vấn đề theo cách khác. Niềm tin của mình là: Cái gì cũng sẽ có side effect của nó. Và việc của mình chỉ là tìm ra những tác dụng phụ tốt của sự việc và lấy đó làm mục tiêu để tiếp tục làm cho tử tế mà không thấy công sức mình bỏ ra không bị vô ích thôi. (Mọi người hay nhận xét là mình kiên nhẫn, hoặc là điên rồ. Thực ra sự tình là vậy thôi mà).
Đấy sự tình là thế. Thế nên khi đọc Ông già trăm tuổi, thấy hoàn cảnh của bác thanh tra mà mình cứ liên tưởng sang bản thân, xong rồi sinh ra tủi thân, thất vọng thay cho cả bác ý.
Nhưng may mà (may thật ý) mình lại được spoil một lần nữa. Chính là cái đồng chí thứ 2 xui mình đọc quyển này, chính là cái người định cho mình mượn luôn để đọc ý. Thế nên mình biết là sau này bác thanh tra còn xin nghỉ rồi nhập hội và đi nghỉ hưởng phúc luôn với nhóm bạn của cụ Allan nữa cơ. Thế là vui. Đời cuối cùng cũng phải có hậu với những người làm việc một cách tử tế thế chứ. Thế là có động lực đọc tiếp, rồi thì tìm ra được cái trích đoạn ưa thít kể trên và còn ti tỉ những thứ thú vị khác trong cuộc phiêu lưu của những người bạn nữa. May thế :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét