Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Lạc quan

Mấy ngày nay có những lúc cảm thấy bất an. Nhưng mà rồi dần không còn cảm thấy bất an nữa rồi. May quá. Đọc trên fb của mình những chia sẻ của những người bạn của bạn mình, mình cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây. Thật may là xung quanh mình đa số là những người tỉnh táo. Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi. Có những cái có ngăn cũng không được nên cần phải tỉnh táo để đối diện với nó. Chỉ cần tỉnh táo và phải tỉnh táo để làm người.
Có những điều mình đã nói từ trước và giờ mình vui vì không phải chỉ có mình mình nghĩ vậy.
Vui và Lạc quan lên nhiều. Còn có chút gì đó thanh thản trong lòng nữa.
----
Một đôi chút về bạn blog này của mình. Chẳng biết là mình đã nói trước đây chưa nữa...
Ngày xưa hồi có Yahoo 360 plus, mình cũng theo các bạn trong PTN lập một cái. Lúc đầu thì viết một bài rồi mấy bài bằng tiếng anh vì mục đích ban đầu là muốn luyện tiếng anh mà. Viết bằng tiếng anh để tập diễn đạt, luyện từ luyện câu. Vừa viết vừa tra từ. Vừa viết vừa google dịch. Giờ mà có đọc lại mấy bài hồi ý chắc mình cũng phải cho lên google translate thì mới đọc được ý. Cũng vui nhưng mà nói thật là rất khó để diễn đạt bằng tiếng anh. Thế nên sau vài bài thì bỏ, quay sang sáng tác bằng tiếng Việt. Thế là tha hồ múa chữ. He he..
Nói thế chứ diễn đạt bằng tiếng Việt có nhiều cái rất rất thú vị, vô cùng thú vị mà nói tiếng Anh nó cứ bị cảm giác cụt cụt, chẳng thế tả được, hoặc là do tiếng Anh sẽ có kiểu thú vị kiểu khác, và mình cũng chưa biết cách. Tóm lại là nhờ bạn Yahoo 360 plus với hội PTN, trong đó có cả đại ca Cô nữa mà đâm ra mình bị nghiện viết. Có đợt ngày mấy bài. Cứ viết ra hết những cảm giác, cảm nhận từ cái nhỏ đến cái to. Cứ vậy thôi.
Đợt facebook lên ngôi mình cũng chả thèm quan tâm. Lập xong cũng chỉ để đấy. Mình không thích cái kiểu xã hội hóa quá đà của facebook. Không có cái cảm giác như blog. Cái phong trào like và comment của facebook nó khiến mình có cảm giác bị nhòm ngó và chả thoải mái tẹo nào. Tóm lại là facebook và blog như kiểu hai con người với hai phong cách sống khác nhau và mình thì mình thích bạn blog hơn bạn facebook, vây thôi.
Đến thời Yahoo 360 plus đóng cửa. Chà, buồn hết cả rầu. Mà cũng chả biết làm gì khác ngoài "gói ghém đồ đạc" theo hướng dẫn, trong khi cũng chả biết gói rồi thì để làm gì nữa. Đóng cửa blog - mất nhà đâm ra bơ vơ vất vưởng. Trong khi đó lại vẫn có những liên hệ phải giữ, nên phải quay sang xài facebook.
Ờ thì facebook được cái là giúp tìm lại nhiều bạn cũ, cái đấy cũng hay. Nhưng nhiều lúc tự hỏi tìm lại các bạn ý rồi thì làm gì nữa ?? vẫn cứ mỗi đứa một phương, một cuộc sống riêng, thỉnh thoảng thấy cái stt up lên thì biết đôi chút tình hình thôi chứ cũng có hỏi thăm hay nói chuyện gì đâu. Mà càng ngày càng cảm thấy không thoải mái với bạn facebook vì mình phải add nhiều un-mong đợi friends :)) Thế nên là đến một ngày bức xúc quá mà chả biết xả vào đâu, đành đi lọ mọ lập một blog mới..
Cũng nhiều lựa chọn. Google thấy có nhiều hướng dẫn của các bạn 360 cũ để dọn nhà về Zing, về Worldpress - cái này đến cái tên mình cũng chẳng chắc là nhớ có chuẩn không, đừng nói đến lập vì nó có vẻ phức tạp quá... Cuối cùng thì sẵn tài khoản google nên lập cái blog này. Mà đùa chứ, đến giờ này mình cũng chẳng biết nó gọi là blogspot hay là blogger như trên thanh địa chỉ vẫn hiện nữa. Mà cũng chả quan trọng. Quan trọng là mình đã có một cái "nhà" mới. Nhà của mình - Thế giới của tớ.
Vậy là mình có một chỗ để trải lòng.. keke.. nghe có vẻ to tát nhưng đúng là thế đấy. Có chỗ để nói thoải mái không cần kiêng dè gì cả. hehe.. sướng quá, cứ cười suốt thôi. Vui lắm.
Mình để cái blog này tên như tên blog trên 360 cũ của mình, nói chung là giữ nguyên những gì có thể giữ, kể cả cái style của bạn blog yêu quý - Thế giới của tớ mà. Cái này mình cũng để public như blog cũ nhưng không link với bạn nào hết, để cho có chút tự do ý mà. Tự do riêng tư.
Tóm lại là từ giờ đã có em. Thỉnh thoảng nhảy vô tâm sự một tí, than thở một tí, hét ầm ĩ lên một tí hoặc là gào thét, chửi bới loạn xạ. Có lúc ngập lụt vì nước mắt. Có lúc đen tối mịt mùng lắm. Nhưng cũng có lúc lãng mạn dã man. Tóm lại là hỉ-nộ-ái-ố, tất tần tật, tuốt tuồn tuột - Thế giới của tớ mà.
Chào em yêu nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét