Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

hơi mệt!

Vừa đi chơi về.. giờ đang vật vã và buồn ngủ! Ngồi ở công ty mà không làm nổi cái gì cả, thế nên ngồi gõ blog tẹo cho tỉnh ngủ.
Lần này đi chơi có nhiều điều vui và cả những điều làm mình hơi chạnh lòng một chút. Một chút buồn, một vui không vui vẻ. Nhưng giờ thì thấy nó là gia vị cho niềm vui thôi. Bình thường món ăn cũng phải cần gia vị, một chút cay cay, đăng đắng, mặn mặn mới thấy ngon mà. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, vèo một cái là đã qua hết 4 đêm 3 ngày lang thang ở xứ sở miền trung ấy. Đà Nẵng là nơi chưa bao giờ nghĩ tới là mình muốn đến cả. Trước đây mình muốn đi Côn Đảo muốn đi Đà Lạt... nhưng Đà Nẵng thì nghe kể và chưa bao giờ nảy ra trong đầu suy nghĩ muốn đi. Nhưng lần này lại đi. Và đi rồi thì phát hiện ra một điều: Bởi vì mình muốn đi để biết nên đi đâu cũng được vì đi đâu mình cũng sẽ biết được thêm vài điều. Vì vậy mình thấy vui lắm. Cũng tự thấy mình giỏi, hơi hơi giỏi, keke, xoay sở giải quyết được các vấn đề phát sinh, và tự cân bằng lại được những lúc thấy nản, tìm lại được niềm vui những lúc buồn buồn.
Mình thật sự rất thích cái lúc đi qua chợ cá, hít đầy mũi cái mùi của biển, mằn mặn, nồng nồng. Phê đứ đừ lúc vít ga xe phi dọc đường bờ biển, lao vun vút đuổi theo ánh bình mình và rồi hụt hẫng vì tiếc bởi cung đường đoạn sau dày đặc những resort, làm mình chẳng thể thấy mặt trời lên. Mình còn nhớ cả cái cảm giác say cà phê, đầu óc đờ đẫn, nửa tỉnh táo nửa buồn ngủ rũ ra, ngồi vật vờ trong cái nắng xiên cuối chiều vàng óng trên bờ sông ở Hội An, ngồi đần mặt ra ở đấy ngắm người ta đi qua đi lại. Mình không có cái thú chụp ảnh, không cầu kì góc này góc nọ, mình chỉ thích ngồi đần ra một chỗ, nghểnh cổ lên hóng hớt người qua người lại, hóng họ nói chuyện vui cười với nhau, ngồi im nghe cuộc sống trôi xung quanh mình. Thi thoảng quay sang hỏi chuyện một người ở đó, nghe họ kể những câu chuyện thường ngày cũng thú vị lắm chứ. Lúc ấy thấy đầu óc trống rỗng, nhẹ bẫng ấy.
Có những lúc mình cũng hùng hục leo núi, hùng hục phi xe trên đường, chỗ nào cũng xông vào ngó nghiêng, hỏi han, như kiểu tò mò lắm, ham hiểu biết lắm, nhưng có những lúc lại chỉ ngồi đần ra một chỗ để cho mọi thứ xung quanh trôi qua còn mình thì như một người vô hình tự dưng đứng ở đó ấy.
Lần này mình đi Mỹ Sơn, đi Ngũ Hành Sơn, đi Sơn Trà, đi chưa đến tận cùng con đường nhưng mình vẫn thấy thật thú vị. Một chút tiếc nuối vì chưa đi được đến tận cùng nhưng đấy lại là lưu luyến. Lại còn được nghe những câu chuyện từ những người dân địa phương hiền hậu. Có gì đó nơi đây đã bị "thương mại hóa" nhưng vẫn còn những người rất đáng yêu - nơi đâu cũng vậy - mình học được điều này. Mình là một kẻ xa lạ, đi và đến can thiệp vào cuộc sống của họ, đảo lộn một số thứ, vì thế nên cũng có những thứ không thể trách họ vì họ cũng bị buộc phải như thế thôi. Cũng mừng vì tựu chung lại thì mọi thứ đều đã hoàn thành tốt đẹp.
Giờ tỉnh ngủ rồi. Đi về thôi nào :)) đến là buồn cười, đợt nào đi đâu về là lại bị vật mấy hôm vì mệt. Như thế này thì không thể tưởng tượng ra cảnh lúc ở Đà Nẵng ngày nào cũng 3-4h sáng đã dậy đi để tránh nắng và 11-12h đêm mới tắm rửa xong để đi ngủ, chưa kể là nằm đấy thôi chứ vẫn onl fb nhiệt tình đến 1-2h sáng. Bó tay với bản thân mình!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét