Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

một chút hay ho

hôm nay google mấy bài hát tiếng Trung mà cô giáo bảo về tìm thì lại ra bài Khi cô đơn em nhớ ai. Ôi nghe quen quá. Chẳng nhớ nổi là ngày xưa nghe bài này lúc nào, chỉ thấy rất quen. Lời bài hát thì hình như buồn nhưng nghe giai điệu lại có chút vui vui. Thú vị thật. Vừa là lạ vừa rất quen.
---
Hôm trước đứa bạn mình chat với mình trên fb. Nó gọi mình để "thông báo" một quyết định của nó. Lần này thì nó nói luôn là nó "thông báo" với mình chứ không phải chỉ là nói chuyện như lần trước. Ờ vậy thì đành.
Thực ra thì với quyết định của nó mình thấy hơi sốc và có một chút thất vọng. Vấn đề không phải là ở đường hướng nó chọn, một hướng khác lạ nhưng chẳng có vấn đề gì với cái phương hướng ấy cả. Vấn đề nằm ở chỗ cái quyết tâm của nó, ý chí của nó đến đâu.
Cách đây không lâu nó còn nhờ mình giúp để có thể bắt đầu một hướng đi mới mà nó vẫn muốn theo từ lâu. Nó hào hứng lắm. Nhưng mình đã kìm nó lại với rất nhiều câu hỏi đặt ra cho nó, chỉ ra cho nó rất nhiều yêu cầu, đòi hỏi mà nó phải làm để đạt được những điều nó muốn. Chắc là mình đã kéo nó từ trên cung trăng xuống mặt đất và lôi tụt cái hứng chí của nó xuống kha khá. Nhưng mà mình nghĩ là mình nên làm vậy. Chứ đến giờ này rồi mà nó vẫn có kiểu bay bay không cần biết thực tại là gì thì nguy hiểm quá.
Con bạn mình là dân phượt, chơi với một lô các nhóm phượt. Mình liệt nó vào dạng: Đi nhiều mà chả học được bao nhiêu.
Nó không nhận thức được ý nghĩa của việc "đi" và trong hoàn cảnh của nó thì đi như thế nào cho hợp lý. Nó không cần biết. Nó chỉ thấy là người khác đi thì nó cũng lao đi. Ừ thì thưởng thức cảnh đẹp. Ừ thì đứng trên đỉnh núi để thấy tâm hồn rộng mở. Nhưng mà đi làm gì để mà đi xong rồi về ngồi lại cái đáy giếng vẫn không có ý chí vươn lên. Nó vay tiền để đi là điều mình rất không thích. Mình không nói thẳng với nó là không nên như thế, mình chỉ nói là: nếu cả bên cho và bên nhận đều thấy ok thì được còn không thì đi mà không thoải mái thì đi làm gì. Mình nói thế rồi và nó vẫn đi. Rồi khi đi về thì bảo con đường nó chọn hóa ra lại không hợp với nó, nó lại muốn đi một con đường khác. Nó bảo nó sẽ sang Lào làm, người ta chấp nhận nó rồi. Và sau một hồi mình hỏi han thì nó lại bảo thôi nó không đi nữa. Nó đã chả cần biết nó sẽ làm gì và sẽ làm được gì cho cái mục đích nó đã đặt ra. Nhiều vấn đề lắm.. Cuối cùng thì nó chả nhận thức được gì, từ những cái cần thiết cơ bản thôi chứ đừng nói đến những cái phức tạp hơn. Ý chí thì dĩ nhiên là lung lay loạn xạ vì thực ra nó có biết nó muốn gì đâu. Nó chỉ biết "thích" và có lẽ do nó đạt được những cái nó thích dễ dàng quá hay sao mà nó chả cần quan tâm đến những cái nó phải "cần".
Nói tóm lại là có một đoạn thời gian mình đã bị ức chế vì nó.
Giờ thì cũng qua. Chính xác là mình cố tình vứt nó qua một bên, không buồn nói gì nữa. Hoặc là đúng hơn thì không biết phải nói gì thêm nữa. Những gì muốn nói, cần nói thì đều đã nói cả rồi, cả bóng gió cả trực diện đều đã xả ra hết rồi. Giờ không còn muốn nói gì thêm nữa.
Đến hôm nọ nghe nó thông báo nó sẽ sang Phillipin làm mình chẳng nói gì hơn chỉ "ừ" một cái. Không bàn lùi, không hỏi han. Vì thực sự là chả muốn nói gì cả. Vì câu chuyện này đợt trước mình đã hỏi rồi, đã nói đến rồi, đã phân tích và kết luận rồi. Thế mà rồi vẫn ra như thế.
Giờ mình chỉ mong nó vẫn đi con đường đấy nhưng nó sẽ đi với một ý chí khác. Tích cực hơn, tỉnh táo hơn. Vậy là được rồi.
---
Hôm nọ đã viết một cái stt như thế này trên facebook:
"Có câu: Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời. Hay. Nhưng mình chắc chắn câu ý không có ý là cứ sống mà không cần biết đến ngày mai.
Tóm lại là Hay.
Thôi đi bơi cho khỏe người nào. Vì một ngày mai khỏe mạnh có rụng mấy sợi tóc vì Clo cũng không thành vấn đề :))
"
Cái đoạn ở trên là dành cho nó. Và nó đã comment ở dưới là "Vâng". Mình hy vọng nó hiểu. Mình hy vọng nó làm được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét