Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

1/2 done!

Hôm nay có thể tạm gọi là xong 1/2 công việc mà 9 tháng qua vật vã mãi không xong. hic. sợ quá! Giờ này tuần sau mới chính thức là xong, nhưng cũng chỉ mới kết thúc một giai đoạn.
Ôi mà còn những 2 năm nữa, ít nhất 2 lần như thế này nữa và còn từ giờ đến tháng 10 nữa. Hic, trong một phút hứng khởi ta suýt nữa thì quên mất. Ôi giời ạaahhhhh !!!!!
Thôi, đành phải từ từ mà tiến vậy chuyện đến đâu thì rồi cũng sẽ xong tới đó thôi. Đành phải cứ AQ thế đã.
--------
Hôm nay phải google để nghe kĩ bài này. Nghe mấy lần rồi nhưng chả hiểu là đang hát cái gì, chỉ nhận ra hình như giọng của Minh Thư và thấy mấy đoạn run run, miết miết hay hay. Nay google ra đúng là Minh Thư hát thật. Mình phục mình quá :)))) phấn khởi một tí :))))
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Vua-Di-Vua-Khoc-Vua-Di-Vua-Khoc-OST-Minh-Thu/ZW6B099W.html
--------
Nhiều khi mình cứ tự hỏi không biết mình có bị làm sao không khi mà tất cả mọi người đều ghét sếp trong khi mình thì chỉ thấy bình thường. Chị ấy đứng ở cương vị ấy, một người tính cách như chị ấy dĩ nhiên sẽ gặp những rắc rối như thế, sẽ bị căng thẳng và bấn loạn như thế. Mình chỉ nghĩ đơn giản thế này, giờ nhìn vào tất cả những người có ý kiến làm sếp là phải thế này thế nọ thì chả có ai là sẽ làm được như những gì họ đòi hỏi nếu như họ đứng ở vị trí ấy cả. Vậy thôi. Đơn giản là bạn không làm được thì bạn đừng cố đòi hỏi người khác điều ấy. Cứ nghĩ đơn giản như thế và cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình một cách có tâm, có trách nhiệm trước đã. Quan điểm của em là thế đấy chị ạ. Hôm nay em thấy chị có gì đó hơi khang khác. Một chút hơi khác thôi. Tối về lên facebook đọc status của chị thì em hiểu một phần vấn đề là ở đâu. Em quý cái cá tính thẳng thắn và sống có tâm của chị. Nhưng nhiều lúc chị chua chát quá, chị chả tin vào cái gì cả, có lúc chị quá đáng lắm chị biết không? Đôi khi những người kém cỏi hoặc không hợp thời có thể tự trào một chút để vui vẻ, cái đó chỉ để vui vẻ thôi, để họ có thể tiếp tục đi trong cuộc đời nhiều khó khăn và em cũng chắc những người yếu kém hoặc bị thất thế mà biết nghĩ như thế sẽ sống ổn và thanh thản để chờ đến lúc họ có thể thỏa mãn mong muốn của họ. Còn chị, nhiều lúc em thấy chị cứ bất mãn với cuộc đời quá, có những lúc chị rất quá đáng với những gì trái ý chị, chị chua chát với họ quá mà điều đó chỉ tổ làm chị mệt não hơn thôi. Q là một ví dụ. Với em chị ấy là người em cũng rất quý, em chia sẻ được với chị ấy rất nhiều tâm tư mà chị, một người có thể hòa nhập dễ dàng với mọi người không biết được. Em và Q có những lúc bị cô lập với xung quanh, tuy không cùng thời điểm nhưng cũng có những điểm chung. Em và Q nói với nhau nhiều về công việc chứ ít nói về cuộc sống riêng tư chị. Dù chỉ là những vấn đề xoay quanh công việc thôi nhưng cũng thể hiện nhiều về con người nhau, và hai chị em cũng hiểu nhau phần nào và chia sẻ với nhau cả những thứ ngoài công việc dù ít nói đến nhưng em hiểu cách sống Q. Còn chị với Q ngay từ đầu đã khác biệt, và chị thể hiện rõ thái độ với Q như thể Q là kẻ dị biệt, khác người và Q làm thế là không đúng. Thỉnh thoảng em lại nhớ lúc Q chuẩn bị nghỉ, gần như cả phòng chẳng có ai nói chuyện với Q ngoài em, chỉ có mình em là vẫn như bình thường với Q. Em cũng đã có những thời điểm như thế, lúc em thử việc 2 tháng ấy, và lúc ấy gần như chẳng có ai đối với em như em với Q lúc này. May ra còn có chị A và chị T, nhưng các chị ấy toàn ở bên lab, còn em lại suốt ngày phải ngồi một chỗ ở office, thỉnh thoảng mới có dịp nhìn mặt nhau chứ đừng nói là nói chuyện, tâm sự gì. Nhưng ít ra cái cách các chị ấy đối xử với em còn giúp em thấy ấm áp một chút... Lúc Q chuẩn bị nghỉ em thương Q lắm, lúc ý Q chắc là sốc lắm, bị nói khéo để tự viết đơn xin nghỉ mà. Ngày xưa em cũng đã từng bị thế, nhưng cũng có thể là chưa đến mức "người ta" thẳng thắn quá hoặc là do em ngu thật, không nhận ra được ẩn ý của họ. Em chỉ lầm lũi đi về chỗ ngồi và rồi nước mắt cứ thế trào ra, còn em, em cứ ngồi thẳng nhìn vào màn hình máy tính trong khi mắt thì nhòe đi thôi, đến cả gục mặt xuống, hay ra một chỗ nào đấy mà khóc cho thỏa em cũng không có can đảm cơ mà. Những tình cảnh như thế chắn chắc chị sẽ không bao giờ gặp phải, với tính cách như chị thì sẽ không bao giờ gặp. Có lẽ vì thế chị không hiểu được. Với tính cách như chị chị sẽ không hiểu được... Thật buồn. Nhưng cũng vì tính cách như thế mà chị cũng là một trong số ít những người giúp em vượt qua được giai đoạn bị cô lập trong cái không gian ngột ngạt, không ánh nắng của cái tủ lạnh khổng lồ ấy.
Dù sao thì các cụ dạy rồi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù sao thì chị vẫn là chị và em vẫn là em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét