Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

cơ hội

Cơ hội có còn được gọi là cơ hội hay không nếu khi mới chỉ nhìn thấy nó bạn đã nghĩ ngay trong đầu là: "Thật tiếc", và bạn còn chắc chắn luôn là bạn sẽ không thể bỏ cái hiện tại để mà nắm lấy nó. "Không thể" luôn chứ không phải là "không" với một ý băn khoăn nào đó ????
Nhiều khi mình thấy mình thật là hèn.
Hôm nay thật tình cờ và thật bất ngờ trông thấy hai cơ hội, cứ cho là ít nhất là hai đi, và nhìn rồi xong đều thốt lên "Thật tiếc". Ôi sao mình hèn thế!
Tự bản thân mình bây giờ luôn nói là giờ mình rất muốn thay đổi cái hoàn cảnh hiện tại đi. Mình muốn có một cơ hội để làm lại từ đầu, sống với cái mình có khả năng và mình thích thú. Vậy mà cơ hội đến thì mình không nhìn nó lâu đến quá nửa giây. Kể cả cho bản thân một cơ hội để suy nghĩ, cân nhắc cũng không.
Bản tính của mình là đứa có thể chấp nhận đánh đổi, chấp nhận sự bấp bênh như thế. 8 tháng, công việc không phải là lâu dài. Và bản thân mình hiện tại tự tin rằng mình có thể đáp ứng yêu cầu của công việc. Ít nhất là mình có tự tin là như thế đi, chưa cần biết thầy đánh giá khả năng của mình như thế nào. Mình cứ tự tin thế đã. Vậy là mình có cả sự tự tin, cả sự liều, chấp nhận đánh đổi, chấp nhận công việc bấp bênh.... thế mà rồi mình vẫn hèn.

Ngày mai mình vẫn phải quay lại với những việc mà mình ghét cay ghét đắng!

------------
Thêm một tin không vui. Ồ, giờ thì tớ có chút hoang mang các bạn ạ. Tớ hoàn toàn không thể hiểu nổi các bạn đang nghĩ gì và làm gì. Ờ thì dĩ nhiên chẳng ai trong số các bạn nói chuyện với tớ, tâm sự với tớ, chia sẻ với tớ, hay chí ít là muốn nghe ý kiến của tớ. Tóm lại là tớ hoàn toàn không liên quan trong câu chuyện của các bạn. Nhưng... nhưng làm thế nào mà các bạn lại thế được nhỉ??????
Cuối cùng thì con người ta sống vì cái gì?
Thế hệ sau mà các bạn tạo ra rồi sẽ ra sao?
Tớ, tớ là cái đứa đang thực sự cảm thấy ức chế vì những kẻ tạo ra tớ đây. Thế nên tớ tự thấy tớ có quyền bực mình với các bạn. Xin lỗi. Nhưng các bạn sống thế quái nào chả được. Đời các bạn các bạn phá thế quái nào cũng ok hết. Nhưng đời các con bạn thì đừng có đối xử với chúng nó như thế. Bọn nó không phải cỏ dại, để mà trời sinh voi trời sinh cỏ. Bọn nó cũng không phải là búp bê, không phải đồ chơi, lại càng không phải là đồ trang trí, không phải là vật trang sức để người khác nhìn vào mà đánh giá giá trị con người bạn.
Làm ơn. Sống cho tử tế đi.
Chí ít thì vấn đề của bạn hãy tự tìm cách mà giải quyết. Phương án nào yên đẹp và có lợi cho thế hệ sau của bạn ấy. Đừng có vứt bỏ dễ dàng đến thế. Cũng đừng kêu than oai oái lên thế. Bạn đang làm tớ khủng hoảng tinh thần đấy. Xin lỗi, nhưng tớ sống nặng nề lắm rồi, làm ơn đừng làm tớ khủng hoảng thêm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét