Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

yên bình và bão giông

Trưa nay đi cà phê với chị Choét. Hai chị em ngồi ở vỉa hè Nguyễn Hữu Huân ngắm người đi trên vỉa hè và ngẩng đầu ngắm nắng thỉnh thoảng hiện ra qua vòm lá xanh và làn dây điện.
Hôm nay trời không nắng không mưa, thỉnh thoảng có tí nắng vàng, không quá oi bức hay nắng vỡ đầu. Tóm lại là một ngày hè đẹp trời.
Đấy giời đất thì có vẻ yên bình như thế đấy mà sao con người xung quanh ta giông bão quá vậy.
Hôm qua kiểm tra đề tài xong thì một đống việc nó ập lên đầu mà thực sự là quá oải rồi. Quẳng đấy chả thèm làm nữa. Mà rồi hôm nay lò mò giở ra thì lại quanh quẩn hết xừ cả ngày với những việc vớ vẩn không đâu. Sao mình cứ chuyên bị thế nhỉ?
Chả phải việc của mình nhưng cũng góp phần làm đời thêm giông gió.
Hôm qua Lượng hấp bảo với mình là hôm nay sẽ nói chuyện với bố mẹ chồng để xin đi làm. Chẹp. Chả biết nói gì. Can cũng chả được. Nghĩ cũng tội nó. Không đi làm mà cứ ở nhà như thế chả mấy mà nó điên mất. Mà đấu tranh với ông bà đâu có dễ. Thôi đành vừa nói nước đôi vừa can nó cho nó đỡ sốc, cứ phải dìm trước đi rồi sau đuối nước đỡ ngộp là hơn.
Hôm nay thì gặp chuyện bà Sinh song. Ôi một bản sao của bạn Lượng hấp. Mỗi bà hâm một kiểu, sốc một kiểu, chả bà nào giống bà nào nhưng mức độ nặng, mức độ nghiêm trọng là như nhau.
Đi học thì cô giáo sốt ruột con nhỏ mà dạy ca muộn nên dạy nhanh và hơi chán. Cứ lao vèo vèo, phi ầm ầm. Đi về còn sớm 10 phút. Học thì nhanh quá nên mình đâm choáng, chữ bay cứ vèo vèo, chả biết có kịp túm lại thằng nào không nữa?
Tối về lại gặp ngay thằng bạn tung stt trên fb. Mò vào hỏi thăm thì hóa ra không phải bạn mình lại nổi hứng thích bay nhảy mà là cả phòng nó vừa bị giải thể đột ngột. Khiếp. Sợ thật. Đánh đùng một cái, thế là ra đường cả lượt. Quá hãi.
Hôm nay ở công ty cũng nghe một tin hơi giật mình. Tầm quan trọng của nó có khi mình không lường hết được nhưng cũng đã thấy giật mình rồi. Chà, sắp tới có khi mệt mỏi đây.
Đến trong phòng mình hôm nay mọi người cũng nói nhiều hơn, buôn cứ ầm ầm, giọng lại còn to, nói thì nhiều làm mình cứ ong hết cả óc lên, chẳng tập trung được gì cả... Cứ như bão ý.
----
Thỉnh thoảng tự dưng thấy mọi thứ xung quanh chững hết cả lại trong khi mình cứ ngọ ngoạy như bị tăng động. Cũng có lúc lại thấy mọi thứ cứ ào ào, ầm ầm, còn mình thì kiểu bị ngộp, cứ ngơ ngơ, hết quay trái rồi lại quay phải mà không hiểu chuyện gì.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét