Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

Julia Child

Do you know her, Julia Child?
Lần đầu tiên mình nghe về bà ý là từ đâu mình chả nhớ. Giờ chỉ biết là mình có một quyển sách của bà mua hồi đi công tác vì nhận ra cái tên quen quen mà rồi giờ vẫn chỉ đọc được mấy chữ, vì quyển ý là cook book mà lại còn bằng tiếng anh. Hic, hình đẹp mê ly và nội dung thì "đoán" là tuyệt vời - trình tiếng Anh của mình hơi lùn nên đọc kiểu sách ý thấy nản lắm.
Mình chọn một cách tiếp cận với bà ý dễ hơn đấy là google các bài viết bằng tiếng Việt về bà và youtube nữa. Youtube thì video bà nói tiếng Anh nhưng cooking mà, nhìn cái là hiểu ngay, keke, trừ cái đoạn bà ý nếm xong khen ngon thì nhiều từ không nghe ra nhưng nhìn mặt là biết ý liền. haha.
Tóm lại thì Julia Child là một phụ nữ Mỹ đến Pháp theo chồng và học nấu ăn tại Pháp. Thực ra thì hôm nay ngồi xem Julie and Julia 2009 mới biết nhiều chi tiết về cuộc sống của bà, công việc của bà. Còn trước đấy mình mới chỉ download một video bà dạy làm crepe về xem đi xem lại mấy lần thôi. Trước hết là vì mê crepe sau mới đến ấn tượng với một bà đầu bếp trông hay hay ngồ ngộ.
Julia Child là một người phụ nữ vóc dáng cao lớn, trông có vẻ hơi lóng ngóng vụng về, ngay cả từ cách bà đi lại trên phố đã thế rồi. Thực ra thì đấy là ấn tượng từ bộ phim vừa xem là nhiều, còn trên video của bà thì không đến nỗi thế, chắc phim ảnh cũng có chút cường điệu thôi.
Một người phụ nữ bình thường mà cũng không bình thường lắm. Bà đi học nấu ăn vì chán, chả có việc gì làm khi phải theo chồng sang Paris công tác. Ông nhà thì đi làm nhà nước. Bà trước cũng đi làm nhà nước, hai người quen nhau qua công việc mà. Giờ thì khi ở Pháp bà bảo: những bà vợ ở đây chả làm gì cả mà em thì không thế được. Bà thử một số việc, học làm mũ, học chơi bài.. cuối cùng là lớp học nấu ăn. Nhưng nấu ăn ở mức độ chuyên nghiệp cao, học trong một lớp toàn các ông đầu bếp học lấy chứng chỉ để đi dạy được chứ không phải lớp toàn những bà nội trợ học như một câu lạc bộ. Bà phải học từ những cái cơ bản, cách cầm dao, thái hành, bà tập thái cả đống hành cho đến khi trở thành người thái hành nhanh nhất lớp. Tóm lại là bà học với một sự hứng khởi và hăng say. Nhưng bà còn học một cách rất khoa học nhé. Bà giải thích công thức làm nước sốt một bếp trưởng dạy bà, rằng axit trong giấm sẽ tác động thế nào lên sữa, làm nó trở nên mềm, min, ngon như thế nào. Bà cũng nghĩ đến việc đong lường các nguyên liệu, quy đổi hệ đo lường giữa Pháp và Mỹ, để tạo ra một quyển cook book các món Pháp cho người Mỹ - một quyển sách mơ ước của bà mà bà đã từng đi tìm mà không có. Tức là một người hăng hái, làm việc say mê, cách sống lạc quan, bà khiến mọi người xung quanh có động lực, giải quyết các vấn đề và ngược lại, vì vậy nên xung quanh bà cũng là những người truyền cảm hứng và động lực cho bà. Một người chồng luôn động viên, ủng hộ và đưa ra những ý tưởng tuyệt vời. Những người bạn, người đồng tác giả quyển sách đầu tiên chia sẻ ý tưởng và đam mê, người bạn qua thư chưa một lần gặp mặt nhưng thấu hiểu cảm nghĩ của nhau, những người tuyệt vời.
Julia Child đối với mình mà nói, là một người truyền cảm hứng cho mình.
Đối với Julie cũng thế. Julia cũng là người truyền cảm hứng cho cô ấy. Nhưng còn việc cô ấy thay đổi được cuộc sống thì mình nghĩ là do tự bản thân cô ấy và sự giúp sức từ người chồng đồng hành, chia sẻ mà nên. Nói chung những con người bình thường có thể làm những việc bình thường nhưng hết sức có ý nghĩa theo một cách nào đó một cách hoàn toàn bình thường. Phim ảnh chỉ phản ánh một phần cuộc đời họ, từ một góc nhìn nào đó, ghi dấu một vài sự kiện nào đó, chỉ là một khía cạnh thôi chứ không phải toàn bộ. Nhưng dù sao đấy cũng là một động lực. Mình cứ nhìn cái hay của họ mà học thôi.
Thực ra thì nấu ăn đối với mình đơn giản chỉ là giải quyết nhu cầu ăn cho no và đủ chất. Mình không khảnh ăn, cái gì cũng chén tốt, trừ một số ít món đặc biệt sợ ra như rau diếp cá, không hiểu sao chỉ cần đứng cạnh rổ rau diếp cá thôi là đã muốn chạy mất dép rồi. Khái niệm ăn ngon với mình nó cũng không thiết yếu lắm, không ngon cũng không sao miễn vẫn trong ngưỡng có thể ăn được là ok. Nhưng mình khoái xem cooking show và đọc hướng dẫn nấu ăn trên báo vì mình thấy nấu ăn rất giống một loại khoa học pha trộn vật lý, hóa học, sinh học... và nó là khoa học - có - thể - sử - dụng - được, chứ không phải cái thứ khoa học mình vẫn hay phải ngồi giải bài tập kiếm điểm trên lớp. Chà, vì vậy mà nó rất rất rất thú vị với mình. Hì. Cứ thử hình dung xem nhé, món Tempura chẳng hạn, đơn giản là tôm tẩm bột rán, rau củ tẩm bột rán, nhìn cái là thấy đường hướng rõ ràng ngay, tôm, rau, bột, dầu ăn và rán. Nhưng các bạn đừng nhầm, cứ thử xem video hướng dẫn trên youtube thì biết, không đơn giản tẹo nào. Cứ đổ bột, trứng vào nước và đánh thật lực, thật kĩ cho bột tan đều hết rồi nhúng tôm vào tẩm bột và rán á? Không đâu, việc tạo ra được hỗn hợp bột đúng để tẩm tôm và rau mới là mấu chốt vấn đề trong món tempura đấy. Không đơn giản là cứ thả bột vào nước và khuấy đâu. Mặc dù nếu bạn hiểu vấn đề rồi thì đúng là chỉ có mỗi việc thả bột vào nước pha trứng và khuấy thật :)). Nó thú vị ở chỗ đấy, đúng là đơn giản nhưng quả thực chả đơn giản tẹo nào đâu. Phức tạp phết đấy. Crepe cũng vẫn, cũng vẫn bột, trứng, nước, tí muối nữa thôi nhưng xử lý lại khác bột tempura, khác hoàn toàn, và thành quả cũng khác, một cái giòn giòn còn một cái thì dai và mềm. À, có người sẽ bảo là dùng hai loại bột khác nhau chứ gì. Không, hoàn toàn có thể dùng cùng một loại bột mỳ đa dụng bình thường để làm ra 2 loại bột cho 2 món ý, cùng một nguyên liệu nhưng cách xử lý khác nhau sẽ cho 2 thành phẩm có tính chất khác nhau nhé. Cái đấy mới gọi là nghệ thuật đấy. Cái đấy mới hấp dẫn chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét