Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

ngày ấy - bây giờ, ngày xưa - ngày sau...

Rằng thì là mà, hôm nay là câu chuyện của ngày xưa với cả câu chuyện của ngày nay...
Ngày xưa cứ nhớ mãi cảnh thầy dạy lịch sử kể câu chuyện con gà-quả trứng xong đến giờ nghỉ thì mình đập bàn bảo mấy đứa xung quanh: "Sau này tớ sẽ làm tiến sĩ cái đề tài "con gà-quả trứng" này. Cái này dễ èo mà". Ở đây không bàn đến kết luận hoặc là ý kiến về cái đề tài con gà-quả trứng mà mình chỉ đang nói đến một giấc mơ thời trẻ con. Cái chữ "tiến sĩ" hồi bé với mình chỉ là một cái gì đó rất oai, rất oách, một cái gì đó hoành tráng, thông thái, chứ chả phải một người, một hình mẫu con người để mà hướng tới. He he. Giờ thì đến thạc sĩ còn chả hình dung ra nó là cái gì nữa là tiến sĩ. Mà về cơ bản là hiện tại mình được nghe rất nhiều lời khuyên bảo học cao học đê trong khi mình hoàn toàn không có một tí khái niệm gì trong đầu là học cao học để làm gì??? Một câu hỏi lớn?
Ngày xưa, say mê đọc Đôrêmon. Hát các bài hát chế có tên các nhân vật. Mê mệt luôn. Hồi xưa không được mua truyện tranh, toàn phải đi mượn, đến độ có đợt mùa hè phát hiện ra hai ông anh con nhà bác tổ trưởng có toàn tập Đôrêmon mà mình sướng điên, uồi, cứ sang mượn cả chồng chục quyển về đọc đi đọc lại chán rồi lại sang đổi chục quyển khác về mần tiếp. Eo, đợt ý phải gọi là thiên đường. Mãi sau được mua cho một quyển Đôrêmon truyện dài thì giữ như giữ vàng. Bây giờ bao lâu rồi không đọc Đôrêmon, đợt trước đi với chị Loan mua truyện cho Hải Anh, mình xui chị ý mua Đôrêmon, xong mình cũng mua một quyển. Ôi, mở ra đúng là ngỡ ngàng, bàng hoàng cả người. Bây giờ in theo kiểu Nhật, giở ngược sách. Tên nhân vật thì nhận ra mỗi bạn Doraemon, Nobita còn lại mấy bạn kia thì chịu. 180 độ khác biệt mới có chục năm.
Hôm nay 1-6, tự dưng muốn nhắc chuyện ngày ấy bây giờ. Ngày xưa 1-6 là nộp giấy khen để nhận tiền, mình cũng chả quan tâm. Hôm nay mùng 1-6 ra phòng tiêm hỗ trợ, đo nhiệt độ, ghi sổ, phát số cho các cháu. Giờ mới thấm con ai cũng là con, đều phải trân trọng hết. Đừng có phân biệt đối xử.
Hôm qua dẫn em Cá béo đi thăm mẹ con Lượng hấp. Ba chị em ngồi nói bao nhiêu chuyện ngày xưa, hồi còn ở PTN thân yêu. Xong còn cả câu chuyện của thế hệ đi sau bọn mình nữa. Mỗi thế hệ một khác, bọn trẻ con giờ năng nổ, hăng hái hơn bọn trẻ con xưa. Nhưng mà bọn chúng ngây thơ hơn thì phải. Cũng có cái mừng cũng có cái lo.
Hôm qua thấy trên fb có một bạn chia sẻ một bài viết về bài đồng dao Bắc Kim Thang. Một câu chuyện lý giải cho những câu chữ ngày xưa ngày nào cũng lải nhải suốt mà chả hiểu gì. Một câu chuyện cũng khá thú vị. Ngày xưa vẫn còn thắc mắc nhiều lắm, cả bài Rồng rắn lên mây... nhiều bài nữa.. Nói chung là nhắc lại là lại thấy ham chơi rồi :))
Ngày xưa còn có báo thiếu niên, còn có hoa học trò. Mình bỏ hoa học trò từ hồi bắt đầu vào cấp ba hay đại học gì đó. Nhưng mà hồi cấp 2 đã bắt đầu thấy khác rồi, học trò mỗi thời một khác mà.
Có những bài hát của một thời xưa cũ giờ lại tình cờ được nghe lại, thấy thật thú vị.
Những câu chuyện về những ước mơ, lớn lên sẽ làm cái này làm cái nọ, sẽ đi đây đi kia...
Giờ lớn thật rồi. Có những cái là xa vời vợi, không bao giờ có thể với được. Có cái thì bắt đầu dần dần làm được. Có cái thì từ bỏ rồi vì nhận ra là chả phù hợp. Có cái vẫn trăn trở lắm, thích lắm, thỉnh thoảng có cơ hội đụng vào là tâm huyết lắm. Mình muốn làm người truyền cảm hứng cho thế hệ sau, truyền lửa cho bọn chúng như các thầy các cô mình đã làm ấy. Mình đã từng có những lúc chới với không định hướng. Mình may mắn có những người đi trước giúp đỡ, nhiều lúc chỉ bằng một suy nghĩ mở thôi, một thái độ thôi chứ chả có gì nhiều. Giờ mình cũng muốn giúp người khác như vậy thôi.
---
Thời điểm này có nhiều vấn đề để mà phải suy nghĩ, và so sánh...
---
Bản thân mình giờ cũng kinh khủng hơn xưa nhiều: trưa nay có vụ thế này, vừa phi xe vào chỗ gửi xe thì gặp ngay một bạn SH trắng đỗ quay ngang ra chiếm tán ô tránh nắng. Tự nhiên mình điên tiết, đỗ xịch xe ngay hàng thẳng lối, quay đúng chiều như tất cả các xe khác, có điều là phơi nắng trọn cả xe và cố tình chặn luôn đuôi cái con SH trắng kia. Ha ha. Ôi hả hê. Trong đầu lẩm bẩm: À, thích quay ngang chiếm một mình một ô à? Đã thế thì tự đi mà dịch xe bà ra mà ra nhá. Xong vênh mặt đi vào. Buồn cười là đúng lúc cái ông đi SH xong việc đi ra, nhìn thấy mình vừa đỗ xịch xe xuống đang treo mũ đi để vào thì: ớ ớ, để xe thế này thì người ta lấy xe thế nào? Mình mặc kệ, mặt cứ lạnh tanh đi thẳng, không nói không rằng. Trong đầu đã nghĩ bụng: Nào, tôi thích để thế đấy. Đấy không phải chỗ được để xe à? Không, tôi để xe đúng nơi quy định. Tôi để xe vô lề vô lối à? Không, tôi để xe đúng chiều đúng chỗ như tất cả mọi người, trừ ông. Vậy sao tôi phải xoắn. Ông đã thích để xe ngang phè ra thế thì tự đi mà tìm cách lấy ra thôi. Tôi chấp tất. Có giỏi thì cứ việc đẩy đổ xe tôi nếu thích. Cùng lắm là thế chứ gì. Chứ còn phơi nắng thì đương nhiên rồi, giờ để kiểu gì chả phải phơi nắng chứ có ai ngang phè ra như ông đâu. Một cái ô che được ít nhất 2 xe vào cái lúc nắng chiếu thẳng đứng như thế. Đằng này bác để ngang phè, một mình bác chiếm nguyên một cái ô. Đồ dở người. Nên ông gặp phải đồ điên như tôi cũng phải thôi, đừng thắc mắc. Ha ha.
Dạo này thỉnh thoảng mình thấy mình điên thật. Nhưng mà có những lúc những kẻ như thế cần một bài học. Mình nghĩ thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét