Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

Fixing a broken heart

Tham vọng. Đấy là tham vọng của mình. Tham vọng mình nghĩ là chưa chắc mình đã thực hiện được. Nhưng mà cứ tham vọng đã. Có ai đánh thuế giấc mơ đâu.
“Muốn làm được cái gì thì cứ làm đi, làm đều đều, đừng lúc nào quên, mà cũng đừng mong nó xong, vì mong cho chóng xong thì sốt ruột lắm, khó đeo đuổi tới cùng được.” — Tương Lai Ở Trong Tay Ta
Câu trên là trích dẫn, mình biết người nói với mình nhưng không chắc câu đấy có phải của người đó không nên không nêu tác giả ở đây.
Hôm qua ngồi xem lại, hết blog rồi đến message, trong năm cũ, tìm ra cái này. Và cũng nhận ra nhiều điểm hay ho, lý giải được một số chuyện.
Ồ hóa ra mình đã có một thời gian như thế. Có những vấn đề đã từng gặp phải, có những vấn đề đã lường trước. Và kết luận là não mình ngày một "cá vàng" hơn. :))))))))
---
Không biết mình có cái gọi là giác quan thứ 6 không, có cái gọi là linh cảm, hay cảm nhận tốt hay không? Hoặc là mình là một nhà văn tài năng chưa được khai quật cũng nên. Có những lúc mình cảm nhận là mình thấy một người có một vấn đề gì đó, một cái gì đó chênh vênh, có thể bản thân họ cũng không chắc lắm đó là cái gì, chênh vênh vì sao, không để ý lắm. Họ chỉ buồn thôi. Thậm chí họ chỉ không vui thôi. Nhìn vào họ chỉ đơn giản là không nhận thấy một năng lượng sống tích cực, không vui tươi như đáng lẽ phải thế. À, nói là đáng lẽ phải thế thì có vẻ cũng áp đặt quá nhỉ. Nhưng mà theo mình thì đã sống là phải hướng đến những cái hay ho, phải có năng lượng tích cực để sống. Chứ không cứ u uẩn mãi thì chết luôn cho rồi.
Có những lúc bạn bị chìm vào trầm cảm, chìm vào trạng thái mất phương hướng và chán nản. Không thể tránh khỏi. Nhưng nếu bạn biết được ít ra về mặt lý thuyết rằng điều đó là không tránh khỏi và kiểu gì cũng sẽ có cách để thoát ra khỏi nó, và cần phải thoát ra thì sống mới thích. Nếu biết được lý thuyết ấy thì đến lúc bạn chán thật, bạn sẽ biết là mình đang ở đáy của hình sin, và sẽ tự chủ để tìm đường leo lên chứ. Có được không?
Mình hy vọng vậy. Fixing a broken heart có lẽ chả phải gì kinh khủng lắm đâu. Chẳng phải là đem một cái urgo tình cảm nào đó để đắp vào, để dán lại trái tim tan vỡ ấy. Điều ấy khó, trái tim và tình cảm là thuộc về hệ thần kinh thực vật, nó tự nó chạy, bản thân mình không thể điều khiển được, không thể bảo yêu là yêu, bảo ghét là ghét được. Mà fixing a broken heart là chỉ ra cho người đó biết xu hướng của đồ thị hình sin và ở bên cạnh, động viên người đó. Đơn giản vậy thôi.
Đơn giản mà khó à nha, thuyết phục một người không bao giờ là đơn giản cả. Bản thân mình đôi khi còn chả thuyết phục được mình cơ mà.
Phải dần dần và từ từ. Y như câu trích dẫn ở trên kia vậy. Đã muốn đi đường nào thì cứ đi, lòng vòng hay vèo một cái thì kiểu gì cũng đến. Con người, về cơ bản mà nói thì chả có tài sản gì ngoài thời gian và sức khỏe mà. Tuổi trẻ đấy, cứ phung phí đi.
---
Mình có những người bạn rất ích kỉ và khó chiều. Họ tìm đến mình lúc họ biết chả có ai muốn lắng nghe họ, lúc họ biết là họ sẽ thật đáng ghét, rất cứng đầu, rất vớ vẩn, rất dở hơi. À mà mình cũng không chắc là họ có biết điều đó không. Nhưng đúng là họ tìm đến mình đúng những lúc như thế đấy. Và cũng chẳng biết là duyên số thế nào, nhưng cứ đúng những lúc ấy thì thường thì mình lại đang rất phởn. Vậy là ta chấp tất, ok, một khi đã phởn có nghĩa ta là siêu nhân. Kiểu gì ta cũng giải quyết được. Khó khăn quá à, ờ, khi không fix được thì ta giúp họ tiếp cận nó với một cách suy nghĩ khác để xem tình hình có khá hơn không, hoặc là đơn giản nhất là tạm quên những cái khó khăn vớ vẩn mà họ tự dựng lên ấy đi.
Mình cũng có những người bạn khác, rất lạ, chẳng giải thích được. Họ tìm đến mình lúc họ... "cao hứng", chả vì lý do khỉ gì cả. Ờ, một cái khỉ nữa ở đây là lại duyên vô đối, những lúc ý thì mình lại thường hay rơi vào trạng thái như những người bạn ích kỉ và khó chiều ở trên. Vậy là bạn mình lúc ấy lại giống hệt mình. À, tất nhiên là về sau ngẫm lại thì thấy thế. Bạn mình giống mình lắm. Cách suy nghĩ, giải quyết vấn đề. Lúc sau này nhìn lại mình mới nhận ra thế, lúc ấy mà là mình thì mình cũng sẽ nghĩ như thế, cũng sẽ nói như thế. Hoặc là những suy nghĩ ấy có lúc nào đó đã từng ở trong đầu mình rồi, chỉ là lúc đó mình đang ở trong trạng thái không ok nên nó không hiện ra được, và lúc đó mình đã có bạn mình để chỉ ra cho mình thấy nó. Ôi yêu bạn mình ghê. Đấy, cái người đã nói với mình câu trích dẫn ở trên chính là một người như thế. Cứ đột nhiên xuất hiện, nhưng rất đúng lúc.
Và có lẽ vì thế mình lại gặp rắc rối. Ồ, mình có cảm giác rất xấu với những người bạn ở đoạn 1 thì những người bạn ở đoạn 2 cũng sẽ có cảm giác rất xấu y như vậy với mình thôi.
Giờ vẫn ở cái tuổi này, vẫn còn thong thả lắm. Nhưng mà giờ cũng không còn sớm nữa. Và cũng bắt đầu nhìn thấy những cái khác chen vào sự lý tưởng trong tâm trí của chúng ta rồi. Liệu còn có bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm trí để dành cho nhau như vậy? Sự ích kỉ rồi sẽ lớn dần lên, dù cho bạn có ý thức được hay không, dù có bạn có muốn hay không. Ích kỉ ở đây là không phải chỉ là vì bạn, mà vì những người quan trọng với bạn ở quanh bạn, cho những trách nhiệm mà bạn đã nhận lấy từ cuộc đời, từ những lựa chọn ưu tiên. Vị trí của chúng ta ở trong bản danh sách của bạn mình sẽ dần dần tụt xuống dưới. Thực tế là vậy.
---
Với mình, một khi mình đã nhát, đã không dám giành lấy một vị trí quan trọng hơn trong cái danh sách ấy thì mình quyết định đứng lùi ra luôn. Nhảy luôn ra khỏi bản danh sách ấy.
Ồ, một sự hụt hẫng đấy. Khi mà nhận ra khoảng cách cứ rộng dần mà không có cánh tay nào đưa ra cả. Danh sách của tất cả các bạn trong 2 đoạn trên.
Đang nghe Earth Song - Michael Jackson. Đúng đoạn "What about... What about... ", lặp lại, bùng nổ và day dứt... Một câu hỏi? Một dấu hiệu của cuộc đời ném vào mình trước thái độ nhát ỉn của mình à? Có lẽ vậy.
Giờ đến Christmas is all around. Bản gốc là Love chứ không phải Christmas. Một âm điệu an ủi. Làm mọi thứ dữ dội trước đấy dịu lại. Nghĩ, nghĩ...
...
À, mình có một magic music list. Rất có duyên.   
---
Hôm qua đọc lại những blog của năm cũ, mình chợt nhận ra mình đã rất có lỗi với một người. Có lỗi vì mình đã rất vô lý. Mình đã không làm được như tất cả những gì mình từng nghĩ. Hơn nữa lại còn có thái độ rất bao biện, cứ cố tìm mọi lý do để bao che lỗi lầm mà không có ý thức nhận ra nó. Lại còn cố đổ lỗi cho đủ thứ, cố tình không chịu thừa nhận lỗi là ở mình. Nói tóm lại là siêu xấu xa.
Phải tự xỉ vả một tí thế để thanh thản hơn tẹo. Tự mắng mình thế là mình nhận ra lỗi rồi. Còn giải quyết được hay bỏ vấn đề này sang một bên thì mình không biết. Thôi thanh thản hơn rồi thì cứ xếp nó sang một bên đã.
...
Có những cái phải có tư cách gì đó bạn mới có thể ngồi ngẫm nghĩ và lựa chọn được. Nếu không thì mọi thứ chỉ là suy đoán, cuối cùng cũng chỉ là hư vô thôi.
Mình vẫn hay lấy một cái lý do, lý do rất là căn bản, để mà gạt hết mọi lỗi từ phía mình, và để mà hợp thức hóa cho mọi thái độ rất đáng ghét của mình, những phản ứng mà lúc nhìn lại mình chẳng ưng và hối tiếc, cứ "Over and Over" ý. Lý do ấy là mình không có tư cách. Ha ha, tư cách thì không thể nào tự mình đưa được mà còn phải có sự công nhận của người khác nữa. Ha ha, vậy là ta thoát tội một cách ngoạn mục. Pốc một cái, vậy là quả bóng đã được đá sang chân người khác. Và ta thì không bao giờ có cái ý muốn giành nó về mặc dù lúc nào trong lòng cũng thèm muốn nó. :)))) chết cười. 
---
Giờ đến Close to you. Lại chuẩn nữa nhé: Just like me, they long to be close to you.... :))))




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét