Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Tie a yellow ribbon 'round the old oak tree

Đây là những gì mình tìm được trên mạng về câu chuyện dải ruy băng vàng trên cây sồi già:
Bài hát này được sáng tác dựa trên 1 câu chuyện có thật, bắt đầu năm 1972 ở Mỹ, trên một chuyến xe khách đi Miami. Một hành khách nói với người lái xe rằng anh ta mới ở tù ra sau ba năm vì tội tiêu tiền giả. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện . Nhưng Mary người vợ sắp cưới của chàng trai thì không thể tin điều đó .
Ngày mở phiên tòa , mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm cô vẫn vắng mặt . Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân , chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay . Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau , vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi : " Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em .

Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này . Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc 1 dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về . Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng , anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa ".


Trong suốt ba năm ngồi tù , dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin . Năm đầu tiên anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội. Năm thứ hai chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và chẳng biết khi nào mới quay trở về . Và trong lá thư anh ta viết về cho vợ anh ta đã bảo cô không cần phải chờ anh, nhưng nếu cô còn yêu anh và vẫn đợi anh về hãy buộc một giải ruy băng màu vàng trên cây sồi già cho anh biết,nếu không thấy anh sẽ ngồi nguyên trên xe khách và không quay về tìm cô nữa. Và khi chiếc xe khách rẽ vào đường U.S.17 gần quê của chàng trai - làng White Oak, Georgia, chàng trai nhờ người lái xe hãy chạy chậm lại để chàng có thể nhìn thấy giải ruy băng được treo trên cây sồi già.
I'm coming home. I've done my time.
Now I've got to know what is and isn't mine.
If you received my letter telling you I'd soon be free,
Then you'll know just what to do if you still want me,

Anh sắp được trở lại quê nhà và hoàn tất những việc của mình
Giờ đây chính là lúc anh cần phải nhận ra những gì thuộc về mình, những gì không phải là của mình
Nếu nhận được bức thư báo rằng anh sắp được tự do
Thì em ơi....em sẽ biết cần phải làm gì nếu như em vẫn còn yêu anh …

If you still want me,
Oh, tie a yellow ribbon 'round the ole oak tree.
It's been three long years.
Do you still want me?

Nếu vẫn còn yêu anh, xin em hãy …
Buộc dải lụa vàng quanh cây sồi già, em nhé
Ba năm dài đằng đẵng trôi qua…
..Em vẫn còn yêu anh chứ?

If I don't see a ribbon 'round the ole oak tree,
I'll stay on the bus,
Forget about us,
Put the blame on me,
If I don't see a yellow ribbon 'round the ole oak tree.

Còn nếu như anh không nhìn thấy một dải lụa nào... thì em ơi…
Anh sẽ quên đi chuyện tình của chúng ta
.... Nếu như cây sồi già không được buộc dải lụa vàng …

Thế nhưng thứ chàng cũng như cả chiếc xe khách hôm đó nhìn thấy không phải là một giải ruy băng vàng mà là hàng trăm giải ruy băng được buộc trên cây sồi đó. Những giọt nước mắt của chàng trào ra vì sung sướng, còn người lái xe nhanh chóng gọi điện cho đài phát thanh và kể cho họ điều này.

Và câu chuyện lúc đó đã nổi tiếng khắp nơi như một biểu tượng của sự chung thủy. Cảm nhận cái được tình cảm của 2 nhân vật chính trong câu chuyện trên, Tony Orlando và ban nhạc Dawn đã sáng tác ra bài hát : " Tie an yellow ribbon round the old oak tree" vào năm 1973 và nó đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng không chỉ trong phạm vi nước Mỹ. Ca từ rõ ràng và xúc động giai điệu vui tươi pha lẫn âm hưởng đồng quê của bài hát đã khiến nó đi vào trái tim của hàng triệu người, mọi thế hệ. Ngày nay người ta không còn nhớ đến chàng trai trong câu chuyện có thực năm nào nữa nhưng Tony Orlando và bài hát của ông sẽ còn mãi ở trong tim mọi người.
© NhacViet plus


Còn thực ra thì câu chuyện này mình biết đến từ hồi đọc Hoa Học Trò, cái thời mà tờ báo dày cộp toàn văn và chữ, giấy đúng kiểu giấy báo và không có nhiều trang quảng cáo màu lung linh rực rỡ. Có khi quyển báo ý vẫn còn trong chồng Hòa học trò mình vẫn còn giữ cũng nên.
Thời đấy đọc xong cũng chỉ là biết, chẳng có ấn tượng gì lắm. À ừ thì câu chuyện cũng tình cảm, cũng đặc biệt đấy. Ừm chỉ vậy thôi. Đọc xong thì quên đi.
Cho tới hôm nay, à mà thực ra là mấy hôm trước rồi. Đúng là có duyên thì gặp. Mấy hôm trước tình cờ lại đọc được cái câu tiêu đề kia trên facebook. Đúng lúc quá đâm ra cứ nghĩ mãi về nó.
Bạn mình viết trên status là trích dẫn bài hát dựa trên câu chuyện về dải ruy băng trên câu sồi già. Đoạn điệp khúc của bài hát ấy:
If you still want me,
Whoah, tie a yellow ribbon 'round the ole oak tree.
It's been three long years.
Do you still want me?
 
If I don't see a ribbon 'round the ole oak tree,
I'll stay on the bus,
Forget about us,
Put the blame on me,
 

---
Oh oh... My dear friend, tell me where is your old oak tree, I will tie a yellow ribbon there for you. 
And, hey LIFE, I need a yellow ribbon from you, please tie it for me.
Với một đứa hèn và nhát như mình thì cần phải có một cái gì đó gọi là SIGN cơ.
Cho một ai đó và cho một điều gì đó thì SIGN là dải ruy băng vàng buộc trên cây sồi già.
Còn cho mình thì... SIGN là cái gì nhỉ? Chẳng biết, nhưng mình cần có một cái gì đó là SIGN, để nhận biết, để dẫn đường. Ờ, khó nói thật.
---
Hôm trước mới chỉ nghe bài này từ cái link youtube trên stt của bạn. Chưa được ưng lắm. Hôm nay ngồi lọ mọ tìm lại câu chuyện để add vào đây thì lại tìm ra bản Đặng Lệ Quân hát.
http://loidich.com/?id=1782
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tie-A-Yellow-Ribbon-Round-The-Old-Oak-Tree-Dang-Le-Quan/ZWZBO0I7.html
Người ta vẫn bảo Đặng Lệ Quân có giọng ca buồn, mà nghe Ánh trăng nói hộ lòng tôi thấy da diết thật. Nhưng mà sao mình nghe cô ấy hát bài này lại không thấy buồn nhỉ? Cũng không phải là thấy vui tươi hay gì, chỉ là không thấy não nề hay da diết quá. Có lẽ là do cái nhịp điệu chăng. Chắc vậy, cái mà các bác ý hay gọi là bản phối hay cách phối gì đó, mà mỗi người hát thì nghe ra một kiểu ý. Chắc đúng là do nó. Thôi kệ, tóm lại là mình nghe bản giọng nữ hát hay hơn.
... Ức mỗi tội cái bản .mp3 trên Zing lại không cho tải về.
---
Dear you, initially I intended to write this entry for you, something that I thought about you, something inspired me come from you. But when I wrote, word by word, it seems to just for me, and about me.
Có lẽ vậy mới đúng?
---
À, cứ thắc mắc mãi về cái gọi là Dấu hiệu, về một dải ruy băng vàng cho mình, thì y như rằng, có ngay... Quả này đúng là choáng thật. Thôi coi như đúng đi. Đấy đúng là cái dải ruy băng của mình rồi. Cố nhên!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét