Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

Old and new

Một năm đã qua, năm ngắn nhất trong tất cả các năm mình từng qua.
Làm sao mà đo được thời gian của một năm, và so sánh thời gian của các năm với nhau nhỉ?? hì hì...
---
Năm nay mình tắt cái sinh nhật trên facebook và cũng không chúc ai sinh nhật vui vẻ trên ấy cả. Muốn quên, muốn trốn thời gian hử? Hem phải, tự dưng thích thế. Một vài lúc cũng muốn chúc mà rồi nhớ ra "luật" mới nên lại phải "nhịn". Nhịn thì cũng có hơi bức bối một tẹo. Nhưng mà rồi lại qua. Thời gian vẫn trôi mà.
Năm nay cũng có nhiều tiếc nuối:
- Phải đương đầu với nhiều cái vừa chán òm vừa cần kíp đâm ra toàn chậm dead-line tự đặt. Tiếc thời gian.
- Đã đi Đà Nẵng, nhưng chưa biết bình minh Đà Nẵng, chưa ăn bánh tráng cuốn thịt heo.
- Đã đến Hội An nhưng chưa biết biển Cửa Đại, chưa ăn cao lầu, chưa biết đêm Hội An.
- Đã đến Singapore nhưng chưa biết Garden by the Bay, Zoo, thủy cung, ... chưa biết n thứ nằm trong danh sách vạch ra trước khi đến Sing, chưa ăn cơm gà Singapore.
- Đã đến Malaysia nhưng chưa vào Kualalumpur, chưa đến Twin Tower.
- Đã đến Penang nhưng chưa tìm hết được cái hình vẽ trên tường, chưa uống white-coffee.
- Đã đến Hà Giang nhưng chưa gặp tam giác mạch.
- Đã đi học tiếng Trung nhưng chưa tự tin nói được gì ngoài Xie xie.
- Đã rụng một đống tóc mà chưa tìm ra được phương cách gì khắc phục.
- Đã yêu, hoặc chưa thì mình cũng không chắc lắm... Vì yêu là yêu thôi mà.
...
Ngoài ra vẫn còn nhiều cái chưa lắm. Lúc nào nhớ ra lại bổ sung vào đây để hoàn thành tiếp sau.
---
Nhưng năm nay cũng có rất nhiều điều hay ho nhé:
- Có rất nhiều thử thách trong công việc, hứng thú và vượt qua, mình đều làm được.
- Đã đi Đà Nẵng, tận hưởng cái không khí lúc 4-5 giờ sáng, phi xe máy ầm ầm lao khắp các con đường. Mệt nhưng vui. Đến những chỗ rất phổ thông như Ngũ Hành Sơn, Mỹ Sơn với những cảm xúc rất khác biệt, thích thú ấn tượng.
- Đã đến Hội An, đã ngồi thẫn thờ ra bên bờ sông, vừa vì phê cà phê, vừa vì thật sự là muốn ngồi như vậy để cảm nhận hết cái không khí của Hội An. Đầu óc nhẹ tênh, còn cuộc sống xung quanh vẫn cứ tiếp diễn.
- Đã gặp những điều kì diệu ở Singapore, trên mỗi con đường mình đi đều có những điều kì diệu, Penang, Johor Bahru, ... Những con người, những sự việc đã gặp chắc chẳng thể nào quên. Có thể chẳng còn được gặp lại nữa... đã trải qua những lúc buồn đến không cầm được nước mắt, cứ khóc tu tu, sưng hết cả mắt, đã bước trên con đường vắng một mình, tha lôi một đống đồ đạc nặng ịch trên người, đã có những lúc thấy lo, thấy mệt, đã có những lúc giật mình, đã có những lúc ước mình đừng cô đơn ở đấy một mình... Nhưng mọi thứ đã qua đều cho mình thấy thế nào là cuộc sống. Mình yêu điều kì diệu đó.
- Đã trải qua cung đường ngoằn nghoèo lên Hoàng Su Phì, biết thế nào là say xe sau bao nhiêu năm. Phê thật, phê vì say và cũng phê vì cảnh. Chuyến đi hết sức tình cờ nhưng lại giúp hoàn thành một phần cái kế hoạch 5 năm lần 1 của mình. Chỉ đi vào nhìn cảnh vật là chủ yếu, tiếp xúc với con người nơi ấy một ít thôi nhưng cũng đủ để biết thêm một góc của Việt Nam, nơi mình gọi là quê hương.
- Học tiếng Trung, yêu một ... À, học tiếng Trung với một cô giáo dễ thương, tâm huyết, học mấy bài hát tiếng trung nữa. Vui lắm. Lại còn ứng dụng được một ít trong vụ đi Sing nữa. Thích thú.

- Có một người bạn. Thỉnh thoảng trong blog lại nhắc đến bạn ấy mà không nêu tên. Sau này không biết đọc lại có nhớ ra là ai không. Nhưng rất muốn cảm ơn bạn ấy. Bạn ấy là nguồn cảm hứng cho nhiều suy nghĩ của mình, giúp mình rất nhiều nhé. Nhưng mà chắc lúc nào đấy cũng phải xin lỗi bạn ấy, vì có nhiều lúc mình khoác lên người bạn ấy cái bóng to quá, trách nhiệm quá lớn mà bạn ấy không hề biết và vì vậy có lúc oán giận bạn ấy đấy. Chỉ thỉnh thoảng nói chuyện thôi mà, thế mà có lúc đã rất quá đáng. Mình nghĩ chắc mình cũng làm bạn ấy thất vọng nhiều. Hoặc cứ cho là thế đi, mình cũng không chắc nữa. Chỉ có là mình nhận thấy những rung cảm rất ấm áp từ con người bạn ấy và mình mong bạn ấy sẽ mãi như vậy, sẽ tiếp tục được sống theo những gì bạn ấy muốn, đừng bỏ cuộc và sẽ đạt được mong ước, đạt được hạnh phúc. Cậu đã từng nói với tớ như vậy mà.
---
Phép tu từ So sánh:
Tình yêu như là gió, bạn không thể nhìn được, bắt được, chỉ có thể cảm nhận nó. (A walk to remember)
Còn anh như là đỉnh Everet, vừa rất rõ ràng nhưng lại rất khó khăn. Nhìn qua thì chỉ thấy trắng xóa một màu thôi, đỉnh núi thì ngay kia tưởng như chẳng có gì ngăn trở cả nhưng thực ra lại có vô vàn rào cản xung quanh cái đỉnh cao của thế giới ấy (thế giới của em cũng vậy). Cho dù có thể có khả năng nhưng em cũng chưa chắc có dũng cảm để chinh phục. Vậy nên em bỏ cuộc ngay từ đầu và cố chẳng bao giờ nghĩ đến anh, Everest ạ.
---
Paris, những ngày đầu năm mới, cuối năm cũ này, Paris có những biến động khủng khiếp. Biến động ấy chắc chẳng phải ở mỗi phương trời đó đâu, biến động của cả thế giới đấy. Mình đặt chân đến nửa kia bán cầu, và cũng là một thủ đô. Khoảng giữa hai cái nửa ấy mình cũng đã đến được một số điểm. Tuy ít nhưng cũng đủ để thấy một điều: Cuộc sống là như thế nào.
Giấc mơ vẫn tồn tại, giấc mơ chẳng bao giờ mất. Nhưng con người sống cần thực tế, đừng ảo tưởng. Họ cần ước mơ để vươn lên và cần thực tế để mà biết ước mơ.
Một Paris với những khung cảnh đẹp đến nao lòng  mình vừa nhìn thấy qua những khung hình của Midnight in Paris có lẽ giờ này không bình yên đến thế. Chỉ mong ở nơi ấy sớm lại như xưa. 
---
Lúc nãy có đọc một bài phóng sự kể về chuyện ở Malaysia, về những cô gái Việt ở đấy. Đấy là thực tế, trước đây mình có thể biết nó tồn tại, và mình cũng tin nó tồn tại từ khi còn chưa chứng kiến. Nhưng lúc chứng kiến một phần câu chuyện thì mình biết nó tồn tại theo một cách khác, nó tác động lên mình. Và giờ thì mình hiểu rõ hơn cái từ Thực Tế là như thế nào. Càng đi nhiều thì càng rõ.
Mình chỉ là một con người nhỏ bé, chưa làm được gì cả, và cũng chẳng biết có làm được gì không. Mình chỉ thương cho những người đã và đang buông bỏ cuộc sống của họ: một người đàn ông mình gặp ở Geylang, và hôm nay là một cô gái trong bài phóng sự. Cô ấy sang bên đó làm và gửi tiền về cho gia đình, cái công việc có lẽ là tủi nhục nhất với một người con gái cho dù họ có ý thức được hay không. Và tủi nhất là cô gái ấy ý thức được. Vì vậy cô ấy đã quyết định không gửi tiền về nữa và cũng sẽ không trở về nữa, cha mẹ cô đã dùng những đồng tiền cô kiếm được để đánh bạc. Cô chỉ nhờ người phóng viên nhắn về một câu rằng: "Anh cứ nhắn với mẹ em là em có về Việt Nam cũng không về nhà nữa đâu. Anh cứ chụp, cứ tả cái cảnh "xâu gái" ở đây về cho ở nhà họ xem cho biết kiếm tiền ở bên này chui rúc cực khổ tủi nhục đến thế nào".
Mình bật cười lúc đọc những dòng này vì mình hiểu cảm giác của cô gái ấy và tại sao cô ấy lại phản ứng thế.
Mình cũng buồn. Vì họ biết trước mắt họ là bóng tối mà vẫn cứ phải đi, vẫn không thoát ra được.
Mình thấy lòng thắt lại vì biết chẳng thể làm gì giúp họ. Chẳng đủ tự tin và cũng chưa đủ khả năng.
Tiếc nuối. Tiếc thêm một chút.
---
Năm mới sang rồi, à, sắp tới còn một cái năm mới nữa.
Cơ hội mà đợt năm mới vừa rồi mình bỏ qua chả biết còn có lần nữa không. Có lúc cũng thử nghĩ xem nếu còn có một cơ hội như thế nữa liệu mình sẽ phản ứng thế nào? À, chắc vẫn thế thôi. Thế chắc là sẽ quen chứ không thất vọng nữa đâu nhỉ. Chà chà, chậc chậc... Mà giả sử là lần này bỏ qua tiếp xong rồi sang năm còn có lần sau không? Rồi xong phản ứng liệu có vậy nữa không? ... Cứ ngồi giả sử, giả sử như vậy một hồi là buồn ngủ, là hết ngày, là chán. Y như lúc ngồi chọn len với chọn vải ý, chọn cái này, chọn cái kia, màu này đẹp, chất kia lại đẹp hơn ... Cứ vậy một lúc sau cuối cùng lại chả chọn được gì. Buồn cười thật.
Thôi, thời gian là vậy. Một kiểu vòng lặp.
Cứ đi tiếp đã xem thế nào.
---
Cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tiêu đề có vẻ ổn: Old and new là ok nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét