Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

tiếp câu chuyện của hôm qua

Hôm nay lại ngồi gõ tiếp câu chuyện của hôm qua.
----
Hôm nay là thứ 7 rồi. Cái tiêu đề và câu trên là viết từ tối ngày thứ 6 đấy. Viết được có thế xong thì bỏ đấy đi xem phim và đi ngủ mất. Giờ mới lại viết tiếp đây.
Cơ mà nói thật là hôm qua dạt dào lắm... mỗi tội bị buồn ngủ nên chả viết được.
Hôm nay thì trước lúc nãy cũng vẫn còn dạt dào lắm. Nhưng mà giờ, vừa ăn xong phát, cái dạt dào nó bị bè bẹp hết rồi nên... đang bí quá. 
---
Vì bí nên quay qua facebook một tí. Lượn vớ vẩn thôi. Chả có tin gì vui thú đặc biệt cả ngoài cái mà mình đã cọp pi lại và đăng ở bài viết sau bài này. Xử nữ và sự lười biếng ý. Cái đấy nói đúng phết.
Thôi thì sau một hồi vớ vẩn đã có cảm hứng trở lại để mà ghi và chép tiếp...
Chuyện là thế này.
Trưa hôm thứ 5, như đã kể trong cái entry trước, mình nhận được tin nhắn của chị Liên. Và thì trưa thứ 6 đi ăn với hội IPC, như chị Trang bảo thì là gặp gỡ nhóm trưởng cũ và liên hoan vì ADN tồn dư có tiền công làm xét nghiệm, nhóm IPC được trích %. Ờ thì có chị Liên, chị Trang, mình với Sinh. Toàn dính vào IPC cả. Ừ thì câu chuyện cũng xoay quanh công việc của nhóm và lan man với một số chuyện khác, trẻ con, học hành, đồ chơi... loanh quanh cả ăn và cafe đến gần 2h30 mới vào công ty.
Nhưng chuyện là ở chỗ tự nhiên chị Liên quay sang bảo mình: Thiên đi học cao học đi. Chị thấy có mấy chỗ hay hay mà không biết bảo ai. Thằng Zon cũng chưa học xong. Bên chỗ (... - gì gì đó, đoạn đấy chị ý xuống giọng đâm ra mình nghe không rõ) chị thấy đang cần người mà chẳng có ai, đang cần lắm lắm ý.... Ý chị Liên là bên mấy chỗ phi chính phủ, hoặc là kiểu kiểu đấy làm hay lắm, nhưng mà em phải là thạc sĩ đã. Tốt nhất là em học đi rồi mà chuyển sang đấy làm cho sướng.
Ừ thì chị Liên bảo thế cũng phải. Cũng là nghĩ tốt cho mình thôi mà.
Cơ mà sao mình cứ lấn cấn trong lòng.
Một phần là vì chủ quan thì mình cũng chả nghĩ đến việc chuyển đi. Không phải là chưa nghĩ đến. Mà là nghĩ mãi rồi thì vẫn thấy là chưa đi được. Chưa. Cái chữ Chưa ý là thế này. Mình cứ bị dính vào một đống các trách nhiệm. Chắc cũng thuộc dạng "Vắng cô thì chợ vẫn đông/ Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui" thôi nhưng mà sao mình chứ thấy thương thương những người ở lại nếu mình quẳng cái đống ý lại mà ra đi thế nhỉ? Hâm! Nói đến đoạn này lại tưởng tượng ra cái cảnh bác Kiên đang ngồi cười khùng khục rồi quát mình: Con hâm! Phải. Chắc em hâm thật anh ạ. Nhưng mà em chả biết làm sao. Tự dưng cứ bị hâm thế đấy bác ơi! Mình vẫn hay nghĩ thế này: mình vào đây là nợ cái ơn của n người và mình muốn trả hết nợ mới dứt áo ra đi. Nghĩ thế là phải chứ. Gì chứ ơn huệ, nghĩa tình là phải rõ ràng, sòng phẳng thì sống mới thanh thản được. Thế dưng mà đời là cái của dở hơi. Càng sống lâu càng lắm duyên nợ với lại chả nghĩa tình. Đi cũng khó... Hâm lắm rồi con ơi!
Phần nữa là vì cái ấn tượng từ đầu của mình với người nói ra cái câu trên. Nói chung là mình chả hiểu thế nào. Cứ thấy cách cách. Vậy thôi. Quan điểm mỗi người một khác. Sợ là chẳng chung được con đường. Mình sống kiểu thế quái nào nó vẫn ra là Hâm chứ không Tỉnh được. Nói tóm lại là thế đấy!
---------
Nãy vừa phải vào google xem xem bác Nguyên mất vì bệnh gì. Google ra được cái bài viết về lễ tang của bác, rồi một vài bài của mọi người quen kể về giai đoạn cuối đời bác lúc mọi người biết tin bác bệnh nặng. Rồi còn mò vào cả fb của bác Nguyên và theo đó vào cả fb của chị Hòa vợ bác nữa. Theo tiểu sử thì bác sinh năm 75, chắc mình gọi bác bằng anh, gọi vợ bác bằng chị cũng ok, giống với các anh chị trên phòng mình ý. Nhưng mà mình gọi bằng bác. Kiểu như mình vẫn gọi anh Kiên bằng bác ý.
Bác mất vì ung thư dạ dày thì phải. Nhiều người bạn quen bác qua mạng, đọc blog 360, đọc fb của bác mà biết bác thế nên cái chuyện bác bị bệnh không phải ai cũng biết. Nhiều người bất ngờ đến phút cuối mới biết là bác sắp ra đi. Ừ phải. Mình thì mới biết bác các đây có một tuần. Lần đầu dở quyển Có một phố vừa đi qua phố ra đọc. Đấy, duyên với tháng 3 quá cơ. Mình mua quyển này từ hồi trước Tết lâu lâu mà mãi giờ mới mở ra đọc. Hôm đấy đi mua sách Nhã Nam sale off, chen mệt nghỉ với các em teen 9x, 0x mới rờ được vào mấy quyển sách. Giờ cũng chẳng nhớ rõ là lúc đấy mình nhìn thấy quyển này ở góc nào nữa. Chỉ biết là đọc cái tựa đề thì thấy nó rất... rất muốn nhặt mang về. Hình như cái tựa sách này quen quen, hình như trước đây tivi đã giới thiệu rồi thì phải. Nhớ mang máng vậy. Nhưng mà dù sao đọc cái tựa thấy đúng kiểu của mình: Có một phố vừa đi qua phố. Chả biết tả như thế nào nữa. Kiểu y như cái câu: Nghe lá hát trên từng con đường nhỏ ý. Đấy, vậy là duyên nó thế. Nhưng mà duyên nhất là mãi đến tháng 3 mới mở ra đọc. Tháng 3 - mùa sưa nở trắng xóa, tình yêu của mình - Tháng 3 - sinh nhật và cũng là ngày mất của bác Nguyên, tròn 38 tuổi. Ờ, cuộc đời có vậy thôi đấy. Mình sống thế này liệu đã đủ chưa?
-----------
Nãy lại nói chuyện với bạn Ali (bạn ý tên là Trung nhưng mà chat thì nhìn nick nhiều đâm quen lúc viết toàn gọi là bạn Ali). Hỏi thăm và kể lể mấy chuyện. Chả hiểu làm sao mà mỗi lần nói chuyện với bạn ý lại toàn ra những vấn đề để mà mình phải suy tư một tẹo nhỉ?
Chuyện là thế này - để sang fb cọp lại đoạn chat về paste vào đây cho nhanh:

  • Hôm nay
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    dạo này có gì hấp dẫn hem
  • Do Thuan Thien


    à, hấp dẫn với tớ thì nhiều còn với mọi ng thì tớ chịu
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    à
    kể xem
  • Do Thuan Thien


    cậu biết Đinh Vũ Hoàng Nguyên k
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    khờ ông
  • Do Thuan Thien


    đấy, một phần hấp dẫn của tháng 3
    tự dưng với được bác này và rất tâm đăc
    hôm qua cũng có một chị hỏi tớ là sao em k đi học cao học đi
    chị thấy nhiều việc hay lắm mà k giới thiệu cho ai được. em thì chưa thạc sĩ. Zon (một anh làm cùng chỗ tớ) thì cũng chưa học xong ...
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    trả lời sao
  • Do Thuan Thien


    chị này là hồi xưa làm cùng phòng tớ, sau chuyển đi làm cho một tổ chức phi chính phủ
    à, thì cứ vâng thôi
    bảo em lười
    nhưng mà sau suy nhĩ lung lắm
    sau một hồi lung quá đâm chả lung nữa
  • Do Thuan Thien


    có khi là ngồi một chỗ lâu đâm k nhấc nổi mông mà đứng dậy nữa rồi
    thấy hơi sơ mà chả tiếc
    thế mới chết
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    “Muốn làm được cái gì thì cứ làm đi, làm đều đều, đừng lúc nào quên, mà cũng đừng mong nó xong, vì mong cho chóng xong thì sốt ruột lắm, khó đeo đuổi tới cùng được.” — Tương Lai Ở Trong Tay Ta
  • Do Thuan Thien


    thế à?
    chết thật
    giờ tớ lại chỉ muốn nghỉ việc đi chơi mới chết chứ
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    uh
    chơi thôi
  • Do Thuan Thien


    xách balo lên và đi lang thang thôi
    trong năm còn 11 ngày phép và một tuần nghỉ hè
    còn lại cố mà cày để kiếm tiền đi chơi
    nghĩ cho cùng thì cày ở đâu cũng là cày
    ở đây lương có thấp hơn, công việc có lu bu, vớ vẩn và áp lực thì vẫn là tự kiếm được tiền
    cứ tự mị mình bịa ra đủ thứ lý do để mà k nhấc mông lên và đi
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    ah
    làm gì khiến mình thấy thoải mái là được mà
    người ta thấy đời mình màu hường hay màu đen
    ko có nghĩa là mình thấy như thế
    thế giới là khách quan mà
  • Do Thuan Thien


    ừ. cũng phải :))
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    tớ thích sống chậm rãi
  • Do Thuan Thien


    tớ là đứa chuyên phải đi quát vào mặt mấy đứa bạn là mày quyết thế nào thì quyết cấm có hối hận là được
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    phung phí thời gian và tuổi trẻ
    chả sao
  • Do Thuan Thien


    thế đấy. đâm ra giờ tớ quán triệt lắm
  • Do Thuan Thien


    chả hối hận bao giờ
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    thế tốt
    thế còn gia đình
  • Do Thuan Thien


    cậu hỏi thế nghĩa là hỏi gì?
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    đã làm gì phải hối hận chưa
  • Do Thuan Thien


    chưa. đến giờ này thì vẫn chưa.
    à mà mở ngoặc là tất nhiên là theo quan điểm của tớ thôi. người ngoài thì tớ không quan tâm
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    có thật là ko quan tâm đến quan điểm người ngoài ko
  • Do Thuan Thien


    à, tất nhiên là tớ biết người ngoài nghĩ gì. biết chứ, học mãi cái môn đạo đức rồi mà
    nhưng mà tớ k quan tâm thôi
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    ko quan tâm
    nghĩa là
    nói gì cũng = 0
    hay là
    ko có nhu cầu nghe
  • Do Thuan Thien


    à, không quan tâm = nói gì cũng không nghe. cái não tớ thỉnh thoảng nó trong suốt ý mà
    còn nghe thì cũng được thôi. cứ để ai thích nói thì nói
    cho họ đỡ stress
    mình cứ vâng
    còn làm thế nào tùy mình
  • Ali Xui Xẻo
    Ali Xui Xẻo

    uhm
    ngay cả những mối quan hệ cộng sự, đồng hành, tất yếu phải tồn tại một mặt nào đó ỷ lại lẫn nhau. Nói đơn giản lại: Nếu tự mình cái gì cũng đủ, cũng độc lập, thì sao tôi còn cần bạn trong cuộc đời này?
    tớ out đây
    lấy lại được sim rồi
    10h15 có cái hẹn nhắn tin =))))
    khi khác chat tiếp nhớ
    bye bye
  • Do Thuan Thien


    ừ cậu nói đúng rồi đấy. tuy nhiên vấn đề của tớ k phải ở đấy mà. bb hẹn lúc nào lại rỗi

Ừ thì đại khái là thế. Câu chuyện là thế. Cứ ghi lại ra đây rồi sau suy tư gì thì suy tư.
Nhiều lúc chợt nghĩ ra thế này: Có khi nào đây là cái gương để mà mình tự nhìn lại mình xem thế nào nhỉ?
---------
Hôm nay còn một việc thế này. Sáng mình hay có thói quen xem Cà phê sáng với VTV3. Thỉnh thoảng vì cố xem cho xong mà biết muộn giờ làm vẫn cứ thây kệ. Đoạn cuối là phần Chuyện bên ly cà phê, tức là phóng viên sẽ ngồi nói chuyện với một nhân vật nào đó về một chủ đề nào đó. Có những lúc câu chuyện khá là nhạt nhẽo, vớ vẩn với mình. Nhưng cũng có lúc lại rất ý nghĩa đấy nhé.
Hôm nay thì là.. à, à, đạo diện Việt Tú, làm nhân vật khách mời. Và câu chuyện đại ý là về facebook và công dụng truyền thông PR cá nhân của nó. Anh Việt Tú thì bảo anh ý không có facebook, anh ý bảo nhiều người coi đó là nhật ký thì thế này thế nọ, nào thì đấy là mạng ảo nên nó cũng ảo nốt, rằng thì đấy là nơi người ta trưng ra cái mà người ta muốn xã hội nhìn bất kể bản chất người ta thế nào... v.v.. đại ý thì giờ cũng không nhớ nữa. Tóm lại là nhân cái chủ đề này thì mình cũng muốn phát biểu thế này: Ờ thì facebook hay là blog cũng thế thôi, đều là chốn riêng tư của một con người cả. Chỉ có điều là xưa Dear diary thì người ta trút vào đấy và rồi cho vào ngăn khóa khóa chặt lại. Còn nay thì trút xong thì click nút Đăng thôi. Anh Việt Tú nói cũng có lý. Vì là onl nên giờ để public là thiên hạ nhìn thấy hết. Có kẻ hồn nhiên vô tư hoặc chả có gì mà tiếc thì cứ vô tư mà trút, mà đăng thôi. Chả sao cả. Kiểu gì cũng có người vui vì điều đó nên cũng chả sao. Nhưng lại cũng có kẻ như mình. Hai mặt ra phết. Có fb để hẳn tên tuổi rõ ràng, đầy đủ, có cả số điện thoại liên hệ chi tiết để mà đăng những gì thiên hạ muốn nhìn và có cả cái blog này đây, để tên nickname và đăng những gì không muốn cho thiên hạ biết. Đấy. Thế đấy. Hai mặt hay không thì nó vẫn là mình thôi. Chỉ là sống trên đời có những cái gọi là luật - quy tắc - sinh tồn. Cái gì xuất hiện ở đâu đều có quy tắc cả. Sống trong lằn ranh thì an toàn hơn thôi. Mà chả to tát đến tận "an toàn" thì bình dị một chút đấy là "bình yên".
Có những cái muốn/cần/có thể chia sẽ được với xã hội. Thì ngược lại có những cái không hề muốn chia sẻ. Thế nên thỉnh thoảng cũng muốn leo lên fb viết một cái stt cho bõ trong lòng nhưng mà thực sự không muốn ai bình luận gì cả vì mình chắc chắn là bản thân họ không thể hiểu được mình đang nói gì... Nhưng mà rồi lại thôi. Lại bỏ cái ý định ý đi hoặc là leo qua bên này viết lách tha hồ vì chả có ai bình loạn gì cả, hoặc là kể cả có ai đọc được thì cũng chắc sẽ hiểu chuẩn hơn vì họ không biết mình là ai như ở bên kia để mà cứ áp cái suy nghĩ của họ lên cái số phận của mình (cái stt của mình).
Vậy đấy, đấy là lý do sao lại có cái blog này, và tên của nó là Thế giới của tớ.
Bạn mình có một đứa tên là Đỗ Trang. Mới đây nó bảo nó ghi nhật ký giai đoạn này của nó trên facebook để Bobo -  cu con nó, giờ mới hơn một tuổi -  sau này đọc để hiểu mẹ nó hơn. Ờ thì đấy là một cách. Có điều viết cho con thì cũng nên cân nhắc xem viết cái gì, viết như thế nào. Mình cũng thế thôi. Ở đây thì có thể thoải mái vì có một chút tự tin là ẩn danh. Nhưng mà vẫn để public nên là... nhiều kinh cũng giựt mềnh đấy! :)))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét