Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Tiêu đề là chả biết là gì - à thì là lấy cảm hứng từ hai chữ Thử Sức!

Vấn đề là thế này. Lâu lắm rồi không có thời gian viết lách ghi chép gì cả. Có mấy lí do lí trấu như sau: 1 là dạo này đang điên đảo vì các thể loại tài liệu và trưa nào cũng đi lượn, cả tuần nay rồi, thế nên tối về đọc hết một lượt báo lá cải và ăn xong là ngủ lăn quay, đầu óc overload. 2 là mấy ngày qua cũng vừa mới điên cuồng với vụ vé rẻ, lỡ mất vé đi Lý Sơn thì lại vớ được vé đi Singapore. Vậy là đâm đầu vào search Sing-Sing-Sing..... khổ cái là thích tìm tài liệu bằng english, kinh nghiệm đợt đi Mỹ mà, cứ lên web của nó đọc để mong tìm discount vé thăm quan :))), thế nên là nhìn nhiều english và loạn hết óc lên. Nói tóm lại là từ đầu tuần tới cuối tuần, càng ngày càng loạn óc, càng ngày càng điên đảo. Hôm nay vừa có tí cảm hứng, đọc HPV vừa vào vào phát lại bị đẩy một số thứ nữa lên đầu. Hết hơi!
À, thì là thế đấy. Nhưng mà lí do tại sao mà giờ lại phải ngồi gõ cái entry này trong khi mắt đã gần đờ đẫn đi rồi. Rằng thì là vì lúc nãy tự dưng chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với bạn Đỗ Long hôm qua và rồi chợt ngộ ra một điều... một quyết định chăng? Hiện tại thì bản thân cũng không rõ lắm sẽ quyết thế nào nhưng mà thấy cần phải ghi lại cái này như là một lý do tham khảo đầy tính thuyết phục.
Chuyện là ông bạn thân mến của mình kể là thứ 2 tới bạn ý sẽ bắt đầu đi làm. Thì là bạn ý ở bên quân đội, sau một thời gian dài học hành thì phải đợi đơn vị cử công tác ở đâu thì đi làm việc ở đó. Và giờ bạn mình về làm ở viettel. Bạn mình thì học kĩ thuật quân sự, kĩ thuật thông tin hay cái gì đó cụ thể thì bạn ý nói rồi nhưng mình chẳng nhớ nổi. Mình mới hỏi bạn mình là: thế công việc thế có đúng ý nguyện không? Bạn ý bảo cũng tương đối đúng. Mà cũng không quan trọng vì bạn ý bị nhốt trong môi trường học tập lâu quá rồi, giờ muốn ra ngoài xem xã hội có đáng sợ, có đau khổ như mọi người vẫn bảo nó là như thế nào. Và rồi thì là muốn thử sức mình. Đấy, đoạn này là phải gạch chân cái cụm "muốn thử sức mình". Bạn ý bảo còn trẻ, còn chưa vướng bận gia đình, còn muốn thử thách, còn muốn khám phá. Công việc áp lực một chút không thành vấn đề. Mình chỉ bảo bạn ý là hãy tận hưởng đi thôi, welcome bạn bước vào con đường đau khổ, hi hi.
Thế đấy, từ câu chuyện của người mà ngẫm đến ta. Ờ thì mình thấy thế này. Tình hình của cái tủ lạnh khổng lồ bây giờ vô cùng hỗn loạn. Sau một thời gian dài, 10 năm có lẻ, nó đi theo một đường hướng cũ, một phong cách cũ. Phong cách đấy không thể nói là đúng là sai, không thể phán xét được. Vì thời điểm đấy nó là ok nhưng giờ có thể không ok thì là chuyện bình thường và do nhiều nguyên nhân. Hơn nữa ngày xưa với con người đấy thì hoạt động theo đường hướng đấy rất dễ dàng vì vị thế của người đấy khác người bây giờ. Người bây giờ mà đi theo đường hướng cũ thì hoàn toàn không ổn vì người này không phải là người kia và bây giờ có những cái rất nên thay đổi. Vấn đề nằm ở chỗ là người đấy thì ok, vì người đấy hoàn toàn nhận thức được vấn đề nhưng chỉ một là không đủ. Một cây làm chẳng nên non mà. Tất cả bộ máy không đồng lòng nhất trí nhận thức được vấn đề thì chịu, chẳng cái máy nào hoạt động được, chứ chưa nói đến việc có trơn tru hay ra được thành phẩm gì không. Người này không phục người kia, rồi thì phân công ra nhưng lại không dám can thiệp nếu có vấn đề vì lỡ phân công rồi. Người này không có cái thế để điều trị được những cá nhân cá nhân quá. Vậy đấy. Nói chung là mọi thứ còn bừa bộn ở trước mặt.
Đấy là cơ hội nhưng mà là thách thức vô cùng lớn.
Cứ giữ cái kiểu quan hệ như thế này thì không khá lên được là điều tất nhiên. Nhưng mà cơ hội ở đây là rất lớn. Lợi nhuận về tiền tài có thể không có gì nhưng cái đáng nói ở đây là cơ hội tiếp xúc với môi trường (hướng tới) chuyên nghiệp và được thử sức và được công nhận khả năng với những mảng kiến thức mà mình thích thú.
Vậy đấy, vậy là so với bạn mình thì mình đang được đúng như mong muốn của nó. Mình làm trong lĩnh vực mình thích. Mình có một đống cơ hội và thách thức trước mặt để thử sức. Tha hồ mà vắt kiệt sức ra mà làm. Làm chứ không phải là phấn đấu. (Mình thích làm chứ còn mình chả thích phấn đấu gì hết ráo!)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét